"Hoàng hôn phủ trên mộ,
Chuông chùa nhẹ rơi rơi,
Tôi thấy tôi mất Mẹ,
Mất cả một bầu trời."
(Thanh Tịnh)
Trong thi ca VN, viết về Mẹ có lẽ tùy bút hay nhất là "Bông hồng cài áo" của thiền sư Nhất Hạnh, còn ca khúc thì "Lòng Mẹ" của Y Vân là nổi tiếng nhất.
Thiền sư Nhất Hạnh ví Mẹ là cả một bầu trời thương yêu dịu ngọt. Mẹ vừa là một dòng suối và vừa là một kho tàng yêu thương vô tận cho ta hưởng thụ. Tóm lại Mẹ là một món quà lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta.
Nên ngày Mẹ ông mất, ông đã thốt lên: "tai nạn lớn nhất đã xẩy ra cho tôi rồi! Lớn đến cách mấy mà mất Mẹ thì cũng như không lớn, cũng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng."
Gần đây có bài hát "Mẹ Tôi" của Trần Tiến diễn tả tâm trạng mất Mẹ thật xúc động:
"Mẹ ơi! Thế giới mênh mông,
Mênh mông không bằng nhà mình.
Dù cho phú quý vinh quang,
Vinh quang không bằng có Mẹ."
Dù ông ta có đi du lịch xa xôi, ra ngoài thế giới vô tận. Nhưng sự bao la mênh mông của thế giới mà ông đã chứng kiến cũng không sánh bằng cảm giác cô đơn lạc lõng khi trở về căn nhà vắng Mẹ.
Nhà thơ Thanh Tịnh ngồi ngậm ngùi trong buổi chiều tàn bên nấm mồ của Mẹ, còn nhạc sĩ Trần Tiến trèo lên đỉnh núi cao nhất tìm hình bóng Mẹ trên trời và khóc Mẹ:
"Trèo lên dãy núi thiên thai,
ối a, Mẹ tôi về đâu?
Ngàn năm mây trắng bay theo,
ối a, Mẹ ơi! Mẹ về đâu?"
Thành thật chia sẻ nỗi buồn mất Mẹ với bạn Sáng. Mùa Vu Lan năm tới, bạn tôi không có diễm phúc được cài lên ngực mình bông hồng màu đỏ thắm nữa rồi, mà sẽ là bông hồng màu trắng buồn tủi.
Xin được cùng quý anh em hiệp lời cầu nguyện cho linh hồn Maria Madalena.