Welcome, Guest
Username: Password: Remember me
  • Page:
  • 1

TOPIC: NGẪM VỀ MỘT MẢNH ĐỜI

NGẪM VỀ MỘT MẢNH ĐỜI 12 years 1 week ago #39970

PHÙ DUNG
(Bạch Vân Đặng Minh Khanh – tháng 09 năm 1994)

Lóng lánh giọt sương
Đóa Phù Dung mỉm cười
Trắng tinh màu trinh bạch
E lệ ngắm bình minh
Khi nắng đã nhòm song
Bẽn lẽn hoa ửng hồng
Đỏ cả gò má trắng
E thẹn trách trời trong
Bỗng nắng làm trời say
Yêu cánh hoa nửa ngày
Hứa duyên nồng tình thắm
Suốt đời không đổi thay
Sung sướng mặt đỏ tươi
Khép nép hoa mỉm cười
Cuốn đôi viền nhung đậm
Say mộng duyên đẹp tươi
Ai biết được về sau
Yêu lắm để rồi sầu
Trời trốn đi đâu mất
Để hoa buồn thương đau
Trước gió hoa âu sầu
Biết mình sẽ về đâu
Cánh điêu tàn run rẩy
Ôm búp nhụy thương đau
Thôi rồi, thảm khốc ơi
Hoa rơi xuống thật rồi
Sỏi đá đời lăn lóc
Một mình hoa lẻ loi
Đêm nay giữa chơi vơi
Hoa lăn lóc giữa đời
Gọi sầu tự vạn nẻo
Kiệu nàng buồn lên ngôi
Lóng lánh lệ tuôn rơi
Thêm lòng hoa bồi hồi
Giữa giòng đời man dại
Cánh hoa tàn chơi vơi.
Ôi ! xiết bao bồi hồi
Phù vân kiếp mây trôi
Nghĩ phận hoa mà xót
Tủi cho đời phôi phai
Bạch Vân Đặng Minh Khanh


Mình nghĩ thương cho đời người con gái lỡ làng.
Thuở nhỏ ngây thơ trinh trắng như cánh hoa Phù Dung trong sương sớm. Như cánh hoa còn ngậm sương lấp lánh. E lệ với tất cả mọi người và vạn vật chung quanh.
Đến tuổi mới lớn, hơi nhí nhảnh, chải chuốt, se sua… thảng có ai nhìn là thấy e thẹn, sự e thẹn hãnh diện, kiêu sa hơi pha chút “chảnh”. Tuy trách này trách nọ đấy nhung là trách sung sướng, trách hả lòng. Ửng hồng đôi má như cánh Phù Dung lúc 8 – 9 giờ sáng.
Bỗng ánh nắng nắng giữa ngày, buổi trưa nắng gắt làm cánh hoa đỏ ửng đậm màu nồng thắm như mối tình vội vàng ập đến với bao hứa hẹn, thệ hải minh sơn, muôn đời bất dịch…
Còn gì hơn thế, cả bầu trời chỉ màu hồng, tình đầu vồ vập, vội vàng và nóng bỏng. Thế là hạnh phúc làm lịm lòng người, ngây ngất say men tình ái. Và rồi còn gì hơn thế, hồn lâng lâng nhận bao tình cảm thì cũng trao cho nhau tất cả những ái ân say đắm cho trọn bức tranh tình.
Nhưng, trời sáng, nắng trưa, rồi trời ngả về chiều. Ánh mặt trời rực rỡ sau cơn gay gắt, hừng hực ấy đâu rồi. Chàng đã quất ngựa truy phong để buồn ở lại đớn đau dằn vặt bởi cái hiện tại tang thương, quay quắt trong lòng.
Không còn nắng ấm, không còn trời trong, hoàng hôn của một cuộc tình đang đến. Trước một tương lai mù mịt, một làn gió nhẹ cũng làm lay động cả linh hồn. Lê tấm thân run rẩy này về đâu bây giờ ? Cô độc một mình run rẩy ôm mối hận tình và ôm một cái bầu đang dần lớn !
Đời kẻ lỡ làng giờ đã thực sự gục ngã, rụng rơi trên cõi đời này thật rồi. Biết làm gì để sống ?Chẳng còn gì, không còn ai nữa cả, đến gia đình, Cha Mẹ cũng vì sĩ mà ruồng bỏ. Thật cô đơn trơ trụi đến nao lòng. Lòng thì tan nát, chán chường, còn đâu là lý thú, còn chi là mật ngọt, đời chỉ toàn là sỏi đá mà mình là kẻ sa chân đang gục đầu trên đó.
Cuộc đời bây giờ có khác gì đêm đen, mình là kẻ độc hành, lầm lũi một mình, không còn ai để than thở ngoài nỗi buồn ngự trị.
Còn bây giờ, cũng lóng lánh, nhưng lóng lánh lệ tuôn rơi vô định, hoang dại, vì biết khóc vì đâu, khóc cho ai, khóc cho đời tủi nhục, khóc cho phận bẽ bàng, khóc cho kiếp lẻ loi,….
Đau đớn lắm thay,
Sự biến đổi diệu kỳ của màu sắc hoa Phù Dung khi quang hợp với ánh sáng nắng mặt trời, hợp với cái tên Phù Dung, trong một khía cạnh nào đó cũng đã diễn tả lên được một góc độ đời của một kiếp người.
Trắng tinh vào buối sáng
Hồng lên theo nắng
Đỏ thẫm với sự gay gắt của mặt trời
Rơi rụng lúc chiều buông
Nhưng ngắm hoa đêm lăn lóc, la liệt dưới gốc cây mới thấy được vẻ đẹp não nùng của hoa, và mới hiểu được thế nào là hoa tàn.
Đây là một bài cảm tác tức thời sau khi nghe tâm sự của một người mang tên loài hoa và cũng có cảnh ngộ éo le như vậy.
Trình các bác ngự lãm và mong bác NS TLOI phổ nhạc giúp. Em nghĩ tình tiết này phù hợp với Valse bác hỉ ?
Kính
Em JM Minh Khanh
The administrator has disabled public write access.
  • Page:
  • 1


VISITORS SINCE JANUARY 7, 2012