Từ giã Phaolô, trốn bỏ quê
Lang thang đất khách mãi chưa về
Mẹ (VN) ơi, tha thứ cho con nhé!
Một đứa hoang đàng chẳng giúp quê
Mấy chục năm rồi sống ở đây
Tâm lòng vẫn chẳng có gì thay
Vẫn thương nhớ mãi tình quê cũ
Đất Mẹ đau thương khổ đọa đày
Cảm Nguyên Trần vang khúc thương Quê, nhớ Mẹ.
Thương, Mẹ Gìa hoà nhịp sầu Nhà, xót Con.
Bần lão xin hoạ lại lời Mẹ quê tựa tình an ủi
Từ biệt con, Mình* lệ chứa chan.
Bơ vơ xứ lạ dẫu không màng,
Mẹ luôn nhớ bóng con (VK)** yêu dấu,
Dù bước hoang đàng, tình vẫn mang!
Đếm bao Xuân mới, vẫn trước sau
Hồn Mẹ hao gầy… một cõi mau
Còn nhớ tình quê nơi chốn cũ
Xoa bớt cảnh nghèo dịu nỗi đau!
*Mẹ Vietnam
**VietKieu: người con xa xứ
Từ giã Phaolô, trốn bỏ quê/ Từ biệt con, Mình lệ chứa chan.
Lang thang đất khách mãi chưa về/ Bơ vơ xứ lạ dẫu không màng,
Mẹ (VN) ơi, tha thứ cho con nhé!/ Mẹ luôn nhớ bóng con (VK) yêu dấu,
Một đứa hoang đàng chẳng giúp quê/ Dù bước hoang đàng, tình vẫn mang!
Mấy chục năm rồi sống ở đây/Đếm bao Xuân mới, vẫn trước sau
Tâm lòng vẫn chẳng có gì thay/Hồn Mẹ hao gầy… một cõi mau
Vẫn thương nhớ mãi tình quê cũ/Còn nhớ tình quê nơi chốn cũ
Đất Mẹ đau thương khổ đọa đầy/Xoa bớt cảnh nghèo dịu nỗi đau!
PoP - DUYSA