Welcome, Guest
Username: Password: Remember me
  • Page:
  • 1

TOPIC: BI KỊCH GIA ĐÌNH

BI KỊCH GIA ĐÌNH 11 years 6 months ago #43557


  • Posts:1950 Thank you received: 658
  • Xin cho con luôn biết tín thác vào Chúa ! Khi an vui cũng như khi sầu đầy.
  • Văn Quyền.Vianney's Avatar
  • Văn Quyền.Vianney
  • Platinum Boarder
  • OFFLINE
.
BI KỊCH GIA ĐÌNH

imagesbgf.jpg

Người điên ấy đứng ngay vạch phân đường ngã ba vào chợ, tóc xỏa rũ rượi, quần áo xốc xếch, tay cầm cái que tre xỉa xói vào khoảng không cùng những lời lảm nhảm. Đó là một người đàn bà trạc 27, 28 tuồi, nhưng nắng mưa sương gió làm chị héo úa, già đi nhiều so với tuổi.

Tôi ngồi bên quán cà phê bên đường nhìn ra, tò mò lẫn thương hại. Bỗng chị buông cái que tre, bứt hàng nút áo phô bộ ngực trần rồi làm điệu bộ như đang ru con, miệng khe khẽ hát. Ánh mắt ngây dại của chị trở nên dịu dàng, thể hiện tình mẫu tử thiết tha. Bọn trẻ đứng vây quanh chừng như đã quen mắt nên bày trọ nghịch ngợm, chúng nhặt đá vụn trên đường ném vào người chị khiến người đàn bà điên sợ hãi, hai tay ôm đầu khóc tấm tức như trẻ con. Ông cụ ngồi cùng bàn tôi, dáng vẻ quắc thước, đặt tách cà phê xuống, cau mày bước ra. Ông ôn tồn mà nghiêm khắc bảo bọn trẻ:

- Tội nghiệp người ta mất trí, các cháu không nên làm vậy. Điên khùng đã đủ khổ rối các cháu ơi!

Những người qua đường thấy vậy cũng góp vào vài câu khiến lũ trẻ cụt hứng tản đi. Ông cụ bước lại sạp hàng gần đấy mua hai ổ bánh mì, nải chuối. Cho vào túi nylon đưa tận tay người điên, giọng ông rành rọt, hiền lành:

- Kiếm chỗ nào vắng, ăn rồi ở đó thôi, đừng đi lang thang nữa. Biết ông không? là ông Bảy ở xóm Ngang, nhà kế ao làng… ông Bảy… nội con Hiền!

Ôm chặt túi đồ vào lòng, người đàn bà điên nhìn chằm chằm vào cụ với đôi mắt sâu thẳm như lóe sáng, môi mấp máy:

- Ông… ông Bảy nội con Hiền. Còn… bé Hiếu đâu? bé Hiếu con tôi ơi!

Đột ngột chị quay ngoắt người, vừa khóc vừa lửng thửng đi thẳng đường ra bến ghe. Ông cụ ái ngại nhìn theo một lúc rồi trở vào quán cà phê với vẻ mặt buồn buồn. Nghe tôi hỏi về lai lịch người đàn bà điên ấy, ông cụ trầm ngâm rồi bắt đầu kể…

Cách đây độ bảy năm, Thơm- tên chị- yêu một người trai cùng xóm tên Cảnh và sau thời gian tìm hiểu hai người đi đến hôn nhân. Khi Thơm sinh đứa con gái đầu lòng thì cuộc sống gia đình bắt đầu thiếu thốn vì bận bịu con thơ. Cảnh đang là giáo viên trường xã với đồng lương ít ỏi, anh quyết định nghỉ việc, bán cả ruộng đất gom góp tiền bạc đưa vợ con về tận Cà Mau. Lập nghiệp theo sự hướng dẫn tận tình của người bạn thân đi trước. Quyết chí làm giàu, anh đầu tư vốn liếng, học hỏi kinh nghiệm và kỹ thuật nuôi tôm. Đất cũ đãi người mới, chỉ năm đầu vợ chồng anh đã trúng lớn mùa tôm nhờ được giá, nhà có của ăn của để. Dần dà, Cảnh bộc lộ tánh đua đòi ăn chơi và trong thâm tâm anh bắt đầu xem thường người vợ ít học đã từng vất vả lo toan cơm áo gia đình. Anh hùn hạp làm ăn, sắm xe, tậu ghe…, tuỵệt nhiên chẳng cho Thơm dính dáng vào. Những lần lên thị xã chơi, Cảnh đã mê đắm một cô gái tuổi mới đôi mươi, nhưng lỏi đời trong nghề mồi chài đám đàn ông hảo ngọt. Và thế là Cảnh sa ngã trong cạm bẫy tình trường. Nghe phong thanh việc của chồng, Thơm tìm đủ cách ngăn chận và từ đấy Cảnh xem vợ con là gánh nặng cho mình. Sự tàn nhẫn, vô trách nhiệm của Cảnh nào ai ngờ được? Thua hoạch mùa tôm sau, anh âm thầm sang bán tất cả những gì sắm sửa được trong ba năm qua và bỏ đi thành phố cùng cô gái làng chơi lão luyện. Trắng tay, Thơm gạt nước mắt bế con tìm về quê cũ. Đành phải cất tạm túp lều trên phần đất của người em trai. Ngày ngày, chị đi làm thuê từ việc gánh mạ, nhổ cấy lúa… lấy tiền nuôi con, nuôi thân và nuôi niềm hy vọng chồng hồi tâm quay về. Đứa con gái nhỏ mà chị hết lòng thương yêu đã vào lớp mẫu giáo. Tưởng rằng dòng đời cứ thế êm trôi, nào ngờ niềm vui mẫu tử của chị cũng chẳng cầm giữ được lâu. Ngay trước cổng trường, bé Hiếu bị xe tải tông phải khi vội vả băng qua đường gặp mẹ vào buổi chiều tan lớp. Đau đớn chôn con trong cảnh đói nghèo, chị ngã bệnh hơn tháng trời và bị đứa em ruột, em dâu rẻ rúng, khinh miệt ra mặt. Bơ vơ, lẻ sống không còn, Thơm suy kiệt tinh thần và bỏ chốn nương thân đi lang thang đầu đường xó chợ…

Dứt câu chuyện, ông cụ thờ dài:

- Nó mất trí từ đó! Đau khổ, tuyệt vọng đến vậy thì làm sao chịu nổi!

Tôi nhẹ gật đầu, nhớ tới hình ảnh người đàn bà điên lúc nãy và chua xót nghĩ thầm: “Cuộc sống nhỏ nhen, ích kỷ và độc ác đã tác động tới số phận một con người…, ghê gớm quá!”. Không muốn nghĩ thêm, tôi hớp ngụm cà phê nguội mà lòng nghe như đắng chát…

NGUYỄN KIM
Tin Mừng không chọn lựa đất sống - Tình Yêu chẳng chối từ gian nan
The administrator has disabled public write access.
The following user(s) said Thank You: Phi Mạnh Hùng (Lớp Tôma)
  • Page:
  • 1


VISITORS SINCE JANUARY 7, 2012