Welcome, Guest
Username: Password: Remember me

TOPIC: Việt Nam khó đỡ quê tôi !

Việt Nam khó đỡ quê tôi ! (có thơ khuyến mãi) 9 years 4 months ago #57027

Mai Hữu Thể (Lớp Don Bosco) wrote:
:unsure


Thế là trên đời có mỗi huynh dám chơi em. Vậy thế ban tối em đi "mần" vể chạy xe vô nhà ga, em sẽ gọi nó là "ga-vô" cho nó oách huynh nhẩy. Thật là guẩng quá đi!!!!!!

Các đồng chấy 'nãnh đạn' đang còn họp chưa nhất trí với cái tên gọi xe đầu vào! Nên 2 chữ - Ga Vô còn đang còn đưa ra cho mọi cấp học tập!!!

Chủ trương chỉ mới 'quán chiệt' xe đầu ra thôi cậu à.


kakakakaka
Nợ thế, trả chưa tròn một món
Sòng đời, thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay
The administrator has disabled public write access.

Việt Nam khó đỡ quê tôi ! (có thơ khuyến mãi) 9 years 4 months ago #57026

:unsure


Thế là trên đời có mỗi huynh dám chơi em. Vậy thế ban tối em đi "mần" vể chạy xe vô nhà ga, em sẽ gọi nó là "ga-vô" cho nó oách huynh nhẩy. Thật là guẩng quá đi!!!!!!
Last Edit: 9 years 4 months ago by Mai Hữu Thể (Lớp Don Bosco).
The administrator has disabled public write access.
The following user(s) said Thank You: Vũ Đức Sáng (Lớp Út Đa-Minh)

Việt Nam khó đỡ quê tôi ! (có thơ khuyến mãi) 9 years 4 months ago #57025

Mai Hữu Thể (Lớp Don Bosco) wrote:
:grin

Em thì tiếng Tây tiếng U giở lắm cơ! Nhưng mà em "lói" cho huynh nghe, nhà em cũng có cái nhà ga để xe hơi chứ bộ. Em còn tính mai mốt em tậu thêm chiếc "máy bay lên thẳng" để chui vào đó cho "ló" oai nữa kìa. Hahaha!!! Em sẽ đặt tên y như các đồng chí nhà mình cho nó oai : GA HÀNG KHÔNG DÂN SỰ SASKA-TỦN. Em có quyền mà lị!! Chả ma nào dám chơi em! Kakakak!

Tớ nghe 'quỷ ban' đã nhất trí gọi cái nhà ga của cậu Thể có xe đi ra mỗi sáng là "Ga ra"!


kakakaka.... :tongue :computer
Nợ thế, trả chưa tròn một món
Sòng đời, thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay
The administrator has disabled public write access.

Việt Nam khó đỡ quê tôi ! (có thơ khuyến mãi) 9 years 4 months ago #57012

:grin

Em thì tiếng Tây tiếng U giở lắm cơ! Nhưng mà em "lói" cho huynh nghe, nhà em cũng có cái nhà ga để xe hơi chứ bộ. Em còn tính mai mốt em tậu thêm chiếc "máy bay lên thẳng" để chui vào đó cho "ló" oai nữa kìa. Hahaha!!! Em sẽ đặt tên y như các đồng chí nhà mình cho nó oai : GA HÀNG KHÔNG DÂN SỰ SASKA-TỦN. Em có quyền mà lị!! Chả ma nào dám chơi em! Kakakak!
Last Edit: 9 years 4 months ago by Mai Hữu Thể (Lớp Don Bosco).
The administrator has disabled public write access.

Việt Nam khó đỡ quê tôi ! (có thơ khuyến mãi) 9 years 4 months ago #57007




GAhangkhong.JPG


Nhà ga bắt nguồn từ chữ Pháp "La gare" chỉ dành riêng cho các trạm ngừng của xe lửa, chẳng hạn như nhà ga Sài gòn, Bình Triệu, vv... Xe lửa bắt nguồn từ thời Pháp, do đó ông bà mình đã vay mượn chữ "ga" để ám chỉ cái trạm dừng lại của xe lửa. Còn 'Hàng không' là danh từ Hán Việt, nói về sự vận chuyển trên không bằng phi cơ, máy bay.

Các cụ nhà mình Ban C giỏi về văn chương vào cắt nghĩa hộ nhà em mấy cái chữ "Ga Hàng Không" là cái quái gì thế nhỉ? Chẳng có nhẽ ta bắt đưởng rầy trên không gian làm 'cầu không vận'???

Nợ thế, trả chưa tròn một món
Sòng đời, thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay
The administrator has disabled public write access.

Việt Nam khó đỡ quê tôi ! (có thơ khuyến mãi) 9 years 6 months ago #56165



Một câu chuyện chuyện có thực một trăm phần trăm, nhân vật chính là Giáo sư, hiệu phó một trường Đại học Y khoa lớn của VN.

Một lần tôi về phép đúng vào dịp người em tôi bị đau vùng bụng cấp, rất nguy kịch, phải đi bệnh viện ngay ban đêm. Là nhà nghề tôi leo lên xe đi cùng. Vào khu vực phòng cấp cứu, tôi vui mừng nhận ra vị trưởng phòng cấp cứu là BS Huy, một học trò giỏi của tôi trong trường y. Khi khiêng băng ca vào phòng, hai lần tôi giáp mặt với BS Huy nhưng tôi chợt nhận thấy hình như anh ta không muốn chào tôi. Anh đeo khẩu trang nhưng làm sao tôi quên được vầng trán, ánh mắt, dáng đi của một SV đặc biệt đã học tôi 6 năm trời.

Và đêm ấy, theo gợi ý của cô y tá và sự chỉ dẫn của một người lạ, người nhà tôi phải chi ra 2 triệu bôi trơn cho kíp mổ. Một tuần sau em tôi ra viện. Tôi cầm tiền lên thanh toán viện phí và chủ trương đối diện với tay sinh viên xưa, nay đã trở thành kẻ bất trị này. Khi tôi vào phòng y vụ, vừa chìa giấy tờ ra thì cô nhân viên chừng 30 tuổi đứng bật dậy, giọng nói trầm ấm, thân tình:

-Mời thầy đi theo em.

Mặc dù tôi chưa dậy cô này ngày nào nhưng nghe giọng nói thân thiện, tác phong rất chân tình, tôi vô thức bước theo cô. Cô đưa tôi lên thẳng phòng …cấp cứu. Đến cửa, cô nói:

-Mời thầy vào, Sếp em đang chờ thầy!.

Cô mở cửa ấn tôi vào căn phòng mát rượi và đi ra. Khi chỉ còn hai người, BS Huy ôm chầm lấy tôi.Anh nói ngay:

-Thầy ngồi đi, em biết là thầy giận em lắm. Rồi em sẽ giải thích ngay để thầy hiểu.

Tôi lắng nghe. Vẫn con người ấy, thông minh, lanh lợi, tin cậy và thân tình. Anh ta nói:

- ..., Và nếu hôm đó, thầy trò mình nhận nhau, tay bắt mặt mừng thì có thể, người nhà thầy…chết! Nếu kíp mổ nhận thấy họ đang phải thức ba tiếng đồng hồ giữa đêm khuya để mổ một ca không phong bì thì chất lượng chuyên môn, các biện pháp hỗ trợ sẽ chạy theo kiểu không phong bì thầy ạ. Bởi vậy, khi gặp thầy, em làm lơ, tính sau kíp mổ sẽ gặp lại thì Thầy đã về rồi. Hôm nay, em xin tạ tội cùng thầy và em phải nói rằng, em có được như ngày hôm nay là nhờ thầy, Xin thầy đừng từ chối món quà này của em, coi như vài thang thuốc bổ để chăm sóc thầy khi không được gần thầy” .

Huy nói rồi lấy một gói giấy mỏng, gói ghém chu đáo sẵn nhanh tay nhét vào túi trong áo veston của tôi. Tôi hoàn toàn mất tự chủ. Sự thể diễn ra hoàn toàn ngoài suy đoán, dự cảm của tôi. Huy vẫn như cậu sinh viên hiếu hạnh, chu đáo và giỏi giang nằm xưa. Cuối cùng, tôi hỏi:

- Tôi có dạy các anh làm thế không?.

- Dạ, thưa thầy, cái lỗi chính nằm ở chỗ ấy ạ. Cái chính là vì các thầy đã không dạy những cái đó, những cái cần – phải – dạy.

Tôi ớ ra, hỏi cho rõ thì BS Huy nhẹ nhàng:

-Ngày làm luận văn tốt nghiệp, các thầy cho một câu hỏi: Người BS chế độ XHCN khác với người BS tư bản ở chỗ nào? Nếu ai trả lời rằng, điểm khác biệt đó là người BS XHCN không cần tiền bạc vẫn làm tốt chức phận của mình thì được điểm cao. Thực tế không phải thế.

Tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề. Hình như toàn bộ bi kịch là ở đây. Hình như chúng tôi có lỗi. Không có BS nào là không cần tiền cả. Tôi ngậm ngùi thăm hỏi hoàn cảnh BS Huy. Anh nói:

-Sau khi ra trường, con về phục vụ tại một bệnh viện chuyên ngành chăm sóc cán bộ tại Hà Nội. Bệnh nhân của BV này tòan loại VIP. Đến bữa trưa, con đem cặp lồng cơm đã nguội hắt có vài cọng rau muống đen xì và nửa quả trứng kho mặn vợ chuẩn bị ra ăn trong khi những bệnh nhân kia chơi gà luộc nửa con, giò chả ngập chân răng và họ luôn có quyền bắt ne bắt nét chúng con. Đến một lúc, con nghĩ: tại sao cùng là người sao họ sướng thế. Sao mình ra sức phục vụ, ăn học từng ấy năm, tận tụy, hiểm nguy mà khổ thế. Phải “chặt”!.
Lần đầu con chặt, cầm cái phong bì hơi cũng run tay nhưng về sau quen dần, càng chặt càng bén, chặt nhát nào ra nhát ấy.

Về sau con cũng đứng lớp, cũng dạy học trò nghề y cao quý này, ra trường chúng cũng biết chặt, chúng chặt giỏi hơn con, chặt nhát nào ra nhát ấy”.


Tôi không biết nói gì lúc này nữa. Trong không gian này, tôi không biết ai là thầy, ai là trò nữa. Hình như BS Huy đang dạy cho tôi bài học vỡ lòng về sự bất hợp lý trong những vận động xã hội đã xảy ra, đang xảy ra. Trên đường về, tôi giở phong bì ra, đếm được mười triệu. Tôi lẩm cẩm nghĩ: Lãi 8 triệu và một bài học quý từ cuộc sống, thôi thì….




Từ nguồn của Huy Cường "bà Tiến hay ông Lùi cũng rứa thôi"
Nợ thế, trả chưa tròn một món
Sòng đời, thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay
Last Edit: 9 years 6 months ago by Mai Viết Châu (Lớp Don Bosco).
The administrator has disabled public write access.

Việt Nam khó đỡ quê tôi ! (có thơ khuyến mãi) 9 years 6 months ago #56162







Thế này thì ông bà nào dám gửi xe? Vừa mất tiền vừa có thể bị mất xe!!!
Nợ thế, trả chưa tròn một món
Sòng đời, thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay
The administrator has disabled public write access.
The following user(s) said Thank You: Mai Hữu Thể (Lớp Don Bosco)

Việt Nam khó đỡ quê tôi ! 9 years 6 months ago #56139





Ai lên thăm đất Hà Giang.
Xin đừng bỏ lỡ nhà hàng chúng em.
Đủ món tươi sống thân quen.
Lại nhiều dịch vụ mở thêm tiện dùng.

Tiếng Anh kẻ biển to đùng.
Để khách ngoại quốc cũng không ngỡ ngàng.
Gà đồi em dịch cho sang.
Chicken Hill ấy, rõ ràng chẳng sai.

Dê núi tiếng Anh mới oai.
Mountain Goat, chắc chả ai hiểu nhầm.
River Fish, chính cá sông.
Lợn đen – Black Pig, thịt, lòng đều ngon.

Nhím – urchins, thịt rất giòn.
Hải sản – Seafood, vẫn còn đang bơi.
Ba ba, dù có khắp nơi.
Nhưng chưa ai dịch cho người phương Tây.
Thôi em xin kẻ ra đây.
THREE THREE sáng rõ ban ngày: Ba ba!


{Thơ độc của Lê Tiên Long}
Nợ thế, trả chưa tròn một món
Sòng đời, thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay
Last Edit: 9 years 6 months ago by Mai Viết Châu (Lớp Don Bosco).
The administrator has disabled public write access.


VISITORS SINCE JANUARY 7, 2012