Welcome, Guest
Username: Password: Remember me
  • Page:
  • 1

TOPIC: Téc đèng,... bẹch đèng!!!

Téc đèng,... bẹch đèng!!! 9 years 2 months ago #58326



Trong một phiên gác (không phải phiên gác đêm xuân), tôi đã được một Huynh Trưởng kễ cho nghe câu chuyện của một khoá sinh trực gác. Chuyện này được kể đi kể lại, từ khóa học này truyền cho khóa khác nghe, gọi là chuyện giải buồn khi chờ đổi gác. Câu chuyên như thế này:


Hồi Chuẩn Tướng Lam Sơn còn làm Chỉ Huy Trưởng TBB Thủ Đức ông ta hay đi kiểm soát các toán khóa sinh gác đêm, vì sợ các khoá sinh và cán bộ ngủ quên hoặc lơ đãng, sẽ bị các chú ba nhào vào tấn công bất ngờ.


Một hôm, nhân dịp đêm xuân, ông cũng cùng một sĩ quan tuỳ tùng lái xe Jeep đi thăm trạm gác ở Tuyến A.


Mật khẩu của đêm hôm đó là: “Bạch Đằng” và “Đống Đa”.


Từ đằng xa, ông Ông Đại Tá đã thấy anh tân khoá sinh cầm súng đứng gác rất là đúng bài bản. Khi gần tới trạm gác, anh khoá sinh từ bóng tối bước ra, đưa tay làm hiệu cho chiếc xe dừng lại. Ông Đại Tá vui vẻ ra hiệu cho tài xế dừng lại, chờ xem anh tân binh này làm những gì kế tiếp?


Anh tân khoá sinh, trước khi ra trạm gác, cũng đã học bài bản kỹ lưỡng, lại được sĩ quan cán bộ chỉ bảo thên rằng:


“Sẽ có đội tuần tra của quân trường đi kiểm soát, và đôi khi chính Đại Tá Lam Sơn Chỉ Huy Trưởng đích thân đi tuần tra”.


Nên anh chàng cố gắng làm cho đúng để khỏi bị phạt.


Khi thấy chiếc xe, tuy đã dừng lại, nhưng còn mở đèn, anh tân khóa sinh dõng dạc hô:

“Téc đèng!”


Ý anh ta muốn hô cho tài xế tắt đèn đi. Khốn nỗi, anh gốc người Quảng Ngãi, nên âm thanh phát ra, nó... hơi khác thường một chút.


Nhưng dù sao anh ta cũng nói tiếng Việt, và hễ là tiếng Việt thì ai cũng hiểu. Đại Tá Lam Sơn hiểu liền, ông hài lòng ra mặt, vì anh chàng tân khóa sinh đã thuộc bài bản, làm đúng như đã được huấn luyện, ông nhìn qua anh tài xế, gật đầu ra hiệu cho anh này làm theo những khẩu lệnh của anh tân khóa sinh.


Khi đèn đã tắt, anh tân khóa sinh dõng dạc hô mật khẩu:


“Bẹch Đèng!”

Khổ nỗi, anh người Quảng Ngãi, nên cách phát âm của anh nó hơi khác đi một chút. Anh rõ ràng nói... “Bạch Đằng”, nhưng âm thanh phát ra lại là... Bẹch Đèng.
Ông Đại Tá đang vui vẻ chờ đợi, tự dưng nghe thấy anh lính gác ra hiệu lệnh “Bẹch Đèng”, mà theo ngôn ngữ Việt Nam của ông, ông hiểu là... Bật đèn. Ông hơi ngạc nhiên, nhìn qua người sĩ quan tùy viên, ngầm hỏi coi là cái tên lính mới tò te này nó nói cái gì vậy? Chính hắn ta vừa mới đưa khẩu lệnh tắt đèn, bây giờ lại kêu... bật đèn lên?


Thế này là thế nào?


Ông Sĩ quan trực cũng đực mặt ra mà nhìn lại ông Đại tá, ý muốn nói mình cũng không hiểu anh lính mới kia nói cái gì?


Ông Đại Tá tính nóng như lửa, nhưng cũng ráng nhịn, vì biết đó là một khoá sinh, lần đầu tiên đứng gác, nên ông bình tĩnh ra lệnh cho tài xế cứ theo lệnh của anh lính mới mà làm theo, tức là... bật đèn xe lên.


Về phần chàng tân khóa sinh, sau khi đã dõng dạc hô mật khẩu “Bạch Đằng” anh ta đã sẵn sàng: Hễ ở ngoài xe trả lời mật khẩu “Đống Đa”


Là anh sẽ mở rào cản cho xe đi qua liền lập tức. Vì là lần đầu đứng gác, và biết rõ ràng chiếc xe kia là của cấp trên đi kiểm soát mình, nên chàng lính mới cũng có phần... quờ quạng.


Chàng đang hồi hộp chờ đợi, thì bỗng dưng từ chiếc xe, mật khẩu không nghe hô ra, mà chỉ thấy đèn pha chợt bật sáng lên.


Chàng lính gác dật mình đánh thót một cái! Phần vì chói mắt, phần vì quá bất ngờ, nên chàng quờ quạng ra mặt. Xe này là xe của ai đây? Không những không trả lời đúng theo mật khẩu, mà lại còn dám... bẹch cái đèng xe cho tỏ lên?


Thắc mắc gì thì thắc mắc, chàng lính mới này cũng biết chắc chắn người ở trên chiếc xe kia phải là người chỉ huy của mình (vì nếu là Việt cộng, thì chúng nó đã bắn chàng bể gáo nằm lăn ra đất rồi, chứ hơi đâu mà dừng xe đó để vừa mới téch cái đèng, lại bẹch cái đèng lên mà chọc tức chàng.


Hay là, ý người ngồi trong xe ngoài kia muốn... thử tài mình hay sao đây?


Đã vậy thì phải làm cho... đúng luật nhà binh, yêu cầu người ngồi trên xe tắt đèn và hô khẩu lệnh. Nếu không hô, nhất định sẽ không cho qua.


Cũng chính vì biết điều như vậy, nên chàng lính mới ráng lấy lại bình tĩnh, cố gắng hô cho lớn, kêu người tài xế đằng kia... tắt cái đèn xe quái ác đó đi:

“Téc Đèng!”


Ông Đại tá ngồi ngoài xe, đang phân vân, không biết cái chàng lính mới kia muốn làm cái gì? Nay lại nghe chàng ra khẩu lệnh yêu cầu tài xế tắt đèn đi, thì cơn giận của ông đã lên tới ngực rồi, nhưng vì là cấp chỉ huy lâu năm kinh nghiệm, ông nghĩ rằng, chàng lính mới này chưa quen việc, nên mới lọng cọng. Do đó, mặc dù máu nóng của ông cũng đã bốc lên đôi chút, ông cũng ráng một lần nữa, để chứng tỏ mình là cấp chỉ huy tốt.


Ông gật đầu ra dấu cho tài xế tắt đèn đi cho phải phép tắc nhà binh.


Ở trạm gác, khi thấy người trong xe tắt đèn đi rồi, anh tân khoá sinh mừng còn hơn là cho đi phép. Vị chỉ huy nào đó ngồi ngoài xe cũng biết điều, cũng biết nghe lời người đang thi hành nhiệm vụ mà tắt đèn đi.



Anh chờ một chút cho người trong xe bình tĩnh lại rồi mới hô mật khẩu lần thứ hai:
“Bẹch... Đèng”

Lần này, anh ta không những hô lên thật to, mà còn hô từng chữ thật rõ ràng, vì anh sợ người trong xe lớn tuổi rồi, không nghe rõ tiếng hô của anh.



Ông Đại tá đã cho tắt đèn đi, theo đúng khẩu lệnh của ngưòi lính gác, đang chờ anh ta hô mật khẩu thì sẽ cho tài xế hô trở lại. Thật là ngoài sự tưởng tượng của ông, anh chàng lính gác này lại cả gan, không những không hô mật khẩu mà lại một lần nữa đòi ngoài xe... bật đèn lên!


Ông Đại tá giận sôi gan lên rồi...


Bộ tên lính này, gốc... thợ sửa xe chắc?


Mà dù nó có là thợ sửa xe đi nữa, ông cũng đâu có đem xe cho nó sửa vào ban đêm ban hôm này, mà nó cứ đứng đó đòi thử đèn xe của ông?


Ông ra dấu cho tài xế... bật đèn pha lên đễ chói mắt người lính gác, phòng khi trường hợp bắt trắc, người lính muốn nổ súng vào ông cũng không nhìn thấy ông đâu mà bắn.


Anh tân khoá sinh đang chờ nghe hô mật khẩu, lại thấy chiếc xe bật đèn pha sáng hung lên, trên xe lại có người nào nhẩy ra rất vội vã, anh hoảng quá chừng, đưa tay lên đạn một cái... rốp, miệng la bải hải mật khẩu:


“TÉCCC... TÉCCC... TÉC ĐÈNGGG... BẸCH... BẸCH... BẸCH ĐÈEENG...”
Ông Đại Tá giận phát điên lên, ông phóng tới chỗ người tân khóa sinh như gió bão, hươi ba tong chỉ huy đánh vào khẩu súng của anh tân binh một cái như búa bổ, miệng quát om sòm:


“Đại Tá Lam Sơn đây!


Này thì Tắt Đèn này... Này thì Bật Đèn này... chát chát... Bật... Bật!


Mật khẳu đâu? Sao không hô lên?


Chú đứng gác giặc chứ đâu có phải thợ sửa đèn xe hơi đâu mà đòi tắt đèn với bật đèn?”


Khện cho anh chàng tân khóa sinh mấy hèo rồi, ông Đại Tá vẫn còn giận, ông quay vào vọng gác đêm, quát lớn:


“Đại Tá Lam Sơn đây, sĩ quan trực đâu? Ra trình diện ngay!”


Ông Trung Úy trực đang ngồi coi báo, chợt nghe la hét om xòm, vội vàng chạy ra, thấy ngay... mặt trời trước mặt mình, Trung úy cũng hoảng hồn, ông vội vàng đứng nghiêm đưa tay chào, miệng hô lớn:


“Vào hàng... PHẮC... !”


(Theo chữ nghĩa quân đội... phắc, theo tiếng Pháp, có nghĩa là đứng nghiêm, chào cấp trên, chứ không có nghĩa là... F F Fhắc theo tiếng Anh đâu mà ham!)


Ông ta chưa biết chuyện gì đã xầy ra, thì đã được vị Dai Ta chỉ huy trưởng dồn cho một trận:


“Khóa Sinh này ở Đại Đội nào? Tiểu Đoàn nào? Học trực gác ra sao mà không hô mật khẩu? Chú ta lại còn đùa dỡn với tôi, đòi tắt đèn mở đèn xe hơn hai lần.


Anh ngồi ở đâu mà không kiểm soát người trực gác?”


Ông quay lại người khoá sinh dám đùa dỡn với ông mà ra lệnh:


“Phạt... ba đêm dã chiến! Lệnh phạt thi hành ngay lập tức”.


Rồi ông quay lại vị sĩ quan trực:


“Sáng mai, anh lên trình diện tôi, nghe rõ chửa?”


Sau khi giải quyết nội vụ xong xuôi, Đại Tá Lam Sơn hầm hầm quay trở ra, lên xe trở về văn phòng.


Khi... Mặt trời (tức là Đại Tá Lam Sơn) đã lặn rồi, vị sĩ quan trực mới quay lại nhìn anh khóa sinh đang mặt mày ủ dột đứng một đống bên góc nhà:


“Chú làm gì mà lại dám... dỡn mặt với Đại Tá Chỉ Huy Trưởng?


Trước khi ra gác, tôi đã hỏi đi hỏi lại mật khẩu đêm nay, chú cam đoan với tôi là đã thuộc mật khẩu rồi, tại sao lại không hô ra?”


Chàng khoá sinh đáng thương rầu rĩ thưa lại:


“Trình Trung Úy, em có làm đúng theo lời dăn của Trung Úy mà!


Xe của Đại Tá tới nơi, em ra dấu cho xe ngừng lại đường hoàng. Thấy xe của ổng còn Bẹch Đèng, em đã ra khẩu lệnh yêu cầu tài xế... “Téc Đèng”.


Tài xế... téc đèng rồi, em mới hô “Bẹch Đèng” thật là rõ ràng.


Đại Tá đã không cho trả lời mật khẩu, mà lại còn... bẹch cái đèng xe lên, làm em chói mắt hết sức. Em mới nói ổng... “Téc đèng” để ổng téc cái đèng đi.


Khi ổng... téc đèng rồi, em mới lại hô... “Bẹch Đèng”


Đại Tá không những không chịu trả lời mật khẩu của em, mà lại cho tài xế... bẹch cái đèng lên nữa.


Đã vậy, ổng còn xách ba tong nện em một cái nữa chứ! Rồi lại còn ký lệnh phạt em nữa! Oan cho em quá, Trung úy. Ngày mai, khi lên trình diện Đại tá, Trung úy trình bày lại cho Đại tá hiểu dùm em! Em làm đúng nhiệm vụ của người lính gác mà!


Xe tới nơi thì phải... téc đèng, sau đó, khi nghe mật khẩu... bẹch đèng thì phải trả lời “Đống Đa”, chứ đâu có được... bẹch đèng lên!


Xe... bẹc đèng thì phải... téc đèng.


Khi... Téc đèng rồi, nghe hô... bẹc đèng... thì không được... bẹc đèng xe lên, mà phải hô mật khẩu... Đống Đa.


Chỉ có mỗi một việc... téc đèng, rồi... bẹc đèng mà ổng không làm được, lại phạt em... !”



Tác giả Nguyễn Khắp Nơi


Ghi chú: Đây chỉ là câu chuyện vui đời lính thôi, nếu lỡ những câu nói theo giọng địa phương làm quý vi không hài lòng, xin bỏ qua cho.
Nợ thế, trả chưa tròn một món
Sòng đời, thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay
Last Edit: 9 years 2 months ago by Mai Viết Châu (Lớp Don Bosco).
The administrator has disabled public write access.
The following user(s) said Thank You: Đào Đình Hoa, Mai Hữu Thể (Lớp Don Bosco)
  • Page:
  • 1


VISITORS SINCE JANUARY 7, 2012