Welcome, Guest
Username: Password: Remember me
  • Page:
  • 1

TOPIC: Con ruồi

Con ruồi 8 years 11 months ago #59303

,
HẤP HÔN TRƯỚC KHI ....

Một bài viết rất hay, đặc biệt cho tất cả những ai may mắn còn "đủ đôi", bất luận già trẻ......

BS Châu Ngọc Hiệp đã cho một ý-kiến rất hay vì đi sát với thực-tế: Hấp hôn trước khi hấp hối.

Xin thân chuyển.

.
HẤP HÔN TRƯỚC KHI ... HẤP HỐI !
.

Thời gian nghỉ hưu thường tạo ra nhiều sự thay đổi và xáo trộn trong đời sống gia đình.

Đó có thể là sự thay đổi trong nếp sinh hoạt quen thuộc và phải hòa mình vào một khung cảnh mới. Hậu quả là hưu viên phải chịu mất đi một số bạn bè cùng mối giao tiếp xã hội của mình từ trước tới giờ.

Trong gia đình, sự chạm mặt nhau hằng ngày dễ làm xẹt điện, nói qua nói lại, đưa đến khẩu chiến (thầy bói gọi là khắc khẩu hay khắc tuổi) giữa vợ chồng với nhau.

Sóng ngầm nổi lên không báo trước….

* * *

Chạm mặt nhau thường xuyên

Không biết có phải tại vì già nên tánh tình thay đổi khiến vợ chồng thường hay kiếm chuyện cằn nhằn với nhau về những cái gì không đâu, lãng nhách không hà.

Khoa học nói là bà bị xáo trộn hormones của tình trạng mãn kinh ménopause, hay bị rối loạn nhân cách giáp ranh Borderline personality Disorder BPD,còn ông thì bị mãn dục andropause tánh tình cũng hơi gàn, khi vầy khi khác, buồn vui bất thường ai mà biết được.

Bệnh hoạn nầy nọ cũng bắt đầu xuất hiện ra theo tuổi già nên ảnh hưởng ít nhiều vào sức khỏe tâm thần của cả hai người.

Nhưng phải nhìn nhận là hình như mấy bà có phần chủ động khởi xướng chiến tranh hơn là các ông. Tại sao?

“Thật ra, cái nguyên nhân chính đưa đến việc "đè đầu, cỡi cổ" mà các bà áp dụng đều do đa số các ông tới tuổi "mãn kinh" cả. Tới tuổi xồn xồn, đột nhiên các ông đổi tính. Có những ông thời trẻ thì hùng hùng hổ hổ, nhưng về già thì ngoan như chú mèo ngái ngủ. Vấn đề chính là "hormone" của các ông, từ 50 tuổi trở lên, đa số bắt đầu đi xuống, muốn "lên" cũng vất vả. Đến 60 thì chỉ còn 50% các ông còn đầy đủ đạn dược, tới khi về hưu, thì cái gì trong người cũng muốn hưu luôn, cho nên càng ngày các ông càng lép vế, lép đùi”


Hai người mà muốn sống như chỉ có một người

Theo các nhà tâm lý học thì trong đời sống vợ chồng, cần phải có hai người.

Nhưng cả hai vợ chồng muốn sống như chỉ có một người thì làm sao mà được. Chiến tranh lạnh nổi lên vì lẽ đó.

Rồi còn người nầy (thường là bà) muốn cải hóa bắt buộc người kia phải theo ý mình, phải đoán biết mình muốn cái gì, phải giống y chang mình…

Cần nên biết rằng mỗi người đều có sở thích riêng rẽ, kiểu cách riêng biệt cũng như có nhu cầu khác nhau.

Chuyện tâm đầu ý hiệp chỉ là chuyện của mấy năm đầu tiên còn mới toanh, khi mới sống với nhau mà thôi. Sau đó thì cả hai vợ chồng cần phải biết tự điều chỉnh để thích ứng adjust với nhau mới mong sống chung được tới ngày xuống lỗ.

Lâu lâu hai vợ chồng cần phải đi hấp hôn hay hâm nóng tune up tình yêu lại, trước khi hấp hối.



Bà nói nhiều, ông tịnh khẩu

Cái khác biệt là một người (thường là vợ) dám nói ra và nói hoài, nói mãi nagging khiến đối phương khó chịu bên trong. Tây gọi đây là những điều bực mình hay irritants, khiến anh chồng muốn khùng luôn nên phải cố gắng làm thinh theo đúng câu của ông bà đã dạy: Vợ giận thì chồng bớt lời, cơm sôi bớt lửa chẳng đời nào khê.

Đây là chân lý.

Đàn ông đàn bà là hai thế giới riêng biệt.



Xâm lấn lãnh thổ của nhau

Một nguyên nhân khác trong sự xung đột vợ chồng là guerre de territoires hay vấn đề tranh chấp lãnh thổ của họ, chốn riêng tư, chẳng hạn như cái nhà bếp của bà bị ổng xâm nhập thường xuyên.

Bà có cảm giác là ông xã tối ngày quanh quẩn chàng ràng bên chân mình làm bà khó chịu và đổ quạu không cần báo trước.

Bà sắp đặt đồ đạc có thứ tứ ngăn nắp theo một kiểu cách nào đó, ông vô bếp không để ý, mà có ý đâu mà để, xớn xa xớn xác để không đúng chỗ là bà nẹt liền. Các ông mà có lãi nhãi lại thì bị cho là già sanh tật khó chịu không biết lỗi.



Bà trách ông không biết giúp vợ

Ngược lại có bà thì cảm thấy quá bất công, tủi thân phận mình, sao thằng chả ở không mà hổng biết thương vợ, san sẻ công việc nhà cho người ta nhờ, không giống như chồng của người ta(?).



Ông trách bà xâm lấn quyền hạn

Phần các ông thì nói mấy bà xâm lấn quyền hạn, khó chịu quá, đòi hỏi quá đáng.

Ngày xưa, di làm ở sở, ở hãng vậy mà tự do, khỏe hơn, không ai xài xể mình hết. Về tới nhà mệt đừ, có thì giờ đâu mà cằn nhằn, mà cãi lộn với nhau.

Thật ra lúc còn đi làm, thời gian ở trong sở nhiều hơn thời gian ở bên vợ bên con nhờ vậy mà ít đụng chạm.



Để tránh chạm mặt nhau, ông tìm nơi chốn bình an.

Để tránh sư gần gủi trên (hay sự lấn đất), nguyên nhân của xung đột, của cãi vả nên nhiều ông chồng tìm đến ẩn thân tại những vùng đất mới bình yên hơn, như quanh nhà, như di tản xuống dưới sous sol (basement), xem internet, vô garage hay ra ngoài vườn vv…để tránh chạm mặt bả.

Thôi, tịnh khẩu cho yên chuyện.

Lời khuyên của nhà tâm lý học.



Nghỉ hưu cần phải có một thời gian điều chỉnh và thích ứng trong cuộc sống lứa đôi.

Cả vợ lẫn chồng phài tập sống lại với nhau trong bối cảnh hai người chớ không phải của một người.

Theo L’Institut national d’études démographiques INED (Pháp), ly dị ở lớp tuổi 60 đã tăng lên gấp hai từ năm 1985. Nguyên nhân do những khó khăn trong thời gian nghỉ hưu đem đến.

1. Vợ chồng cần cho nhau biết sự mong đợi ở người kia. Hoạch định những sinh hoạt chung nhưng vẫn giữ những sở thích của mình.

2. Nên ý thức rằng người kia cũng cần phải có những giây phút riêng tư (intimité) của họ.

3. Rất quan trọng cần có nhiều thời gian cạnh bên nhau nhưng không nhất thiết là cả hai đều phải làm chung một việc.

4. Lúc nghỉ hưu, vợ chồng đều quá rảnh rỗi. Họ có thể sử dụng thời gian quý báu đó một cách tự chủ (autonome) và khác biệt theo ý thích của họ nhưng đồng thời mỗi người phải biết tôn trọng điều ước muốn của người kia. Đây là cách hữu hiệu đễ ngừa thói quen (routine) theo năm tháng.

5. Để cho sự chuyển tiếp giữa hai giai đoạn (làm việc/nghỉ hưu) được êm ái, vợ và chồng cần phải tập quen sống với sự có mặt thường xuyên của người kia...

Bs Châu Ngọc Hiệp (Châu Sa) cho ý kiến: Hấp hôn trước khi hấp hối :

“…Ai còn vợ, còn chồng sống đầm ấm với nhau là đang hưởng phước. Ngẫm lại, người quan trọng nhất đời của mình chính là người phối ngẫu. Cha mẹ rồi sẽ qua đời, con cái rồi sẽ có gia đình riêng và rời tổ ấm, bạn bè dù thân mấy cũng có đời sống riêng của bạn.

Chính người vợ hay chồng là bạn đường mà cũng là bạn đời, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu….

…Các bạn thân của tôi ơi! Nếu vợ chồng bạn thường hay tránh mặt nhau, hoặc gặp mặt nhau là cãi lẫy thì bạn cần hấp hôn rồi đó. Hãy hấp hôn trước khi một trong hai người hấp hối, lúc đó hối hận thì đã muộn.

Hơn thế nữa, khi cha mẹ sống vui vẻ, hòa thuận, hạnh phúc thì đó là niềm vui rất lớn cho các con.

…Muốn xe chạy tốt, bảo đảm thì cần bảo trì (tune up) hằng năm.



Chữ T.U.N.E.U.P. cho chúng ta nhớ những điểm chính của hấp hôn.



T: Time – Thời gian bên nhau để tâm tình, để trò chuyện, đây là thời gian vô cùng quí báu không nên thiếu;

U: Unmask – Ung nhọt cần mổ xẻ;

N: New ear & tongue – Tập nghe, tập nói ngôn ngữ tình yêu;

E: Erase – Xóa, ‘Xóa bàn làm lại’, hấp-hôn là lúc cả hai người cùng quyết tâm viết trang mới trong quyển sách chuyện tình đôi ta;

U: Understand – Ưng ý, hiểu rõ nhau;

P: Passion – Phấn khích, tình yêu như đám lửa, để lâu sẽ nguội dần nên cần thêm củi luôn.

…Chúng ta nên tránh 3 điều dễ làm mất hạnh phúc gia đình là ‘Chỉ trích + Phàn nàn + So bì’.



Kết luận : “ có hiểu mới có thương ”

Muốn thương phải hiểu “Trong đạo Phật, từ bi gắn liền với trí tuệ. Không hiểu, không thể thương yêu sâu sắc. Không hiểu, không thể thương yêu đích thực. Hiểu chính là nền tảng của tình thương yêu.

Mỗi người có những nỗi niềm, những khổ đau, bức xúc riêng, nếu không hiểu, sẽ không thương mà giận hờn, trách móc. Không hiểu, tình thương của mình sẽ làm người khác ngột ngạt, khổ đau. Không hiểu, sẽ làm người mình thương đau khổ suốt đời.

Nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Chuyện đó vẫn thưòng xảy ra
Last Edit: 8 years 11 months ago by Đinh Cao Thắng.
The administrator has disabled public write access.
The following user(s) said Thank You: Đào Đình Hoa, Nguyễn Đình Chí

Con ruồi 8 years 11 months ago #59299

Nếu có thì giờ,em sẽ ca riêng tặng anh Hai Thắng trong kỳ Họp mẹt "Cái chữ CON"
Nặng nhứt là con voi mà nhẹ nhàng là con muỗi.
Ấy vậy mà đâu có ai dám khinh con muỗi,ai thèm sợ con voi.
Con voi xưa còn có công giúp Nhị Nữ Trưng Vương dẹp giặc xâm lòan,
Còn con muỗi nó bay đến đâu thì cũng chỉ biết hút máu để làm phình to cái bụng phệ.
.....

:grin :grin
Last Edit: 8 years 11 months ago by Hoàng Văn (Lớp Tôma Thiện).
The administrator has disabled public write access.
The following user(s) said Thank You: Đinh Cao Thắng, Nguyễn Văn Linh (Lớp Don Bosco)

Con ruồi 8 years 11 months ago #59298

Lời nghe được trong cuối lễ Chủ nhật tại Nhà Thờ Dòng Chúa Cứu Thế, cách đây lâu lắm.

Khi biết Lm. Nguyễn Ngọc Lan sẽ bỏ nhà Dòng về cưới vợ, giọng một bà cụ vang lên trong
thánh đường : (nguyên văn)

"Đ mẹ ! Làm CHA không muốn mà muốn làm CON ....."
The administrator has disabled public write access.

Con ruồi 8 years 11 months ago #59295

Con người
Dù là vua chúa hay thứ dân,đại gia giàu có hay ăn mày khố rách áo ôm và ngay cả Chúa Giê su thì ai ai cũng phải làm CON trước khi làm cha ,làm mẹ,làm ông làm bà làm vua làm chúa gì gì đó.
Khi Thánh gia vượt biên qua Ai Cập thì Thánh kinh dùng từ "Con trẻ" chỉ Hài nhi Giêsu.
Chữ "Con" có một ý nghĩa rất quan trọng trong đời sống của Tư Ếch.Từ lúc có tí xíu trí khôn,mình luôn học hỏi từ người khác từ kiến thức đến nghề nghiệp và bắt đầu từ tư tưởng "mình là con" .
Nhiều người làm cha ngang hông thường bị thiên hạ mắng:"Thôi đi cha nội"!
:tongue :tongue :tongue :tongue :tongue
The administrator has disabled public write access.

Con ruồi 8 years 11 months ago #59292

:kiss

CON MUỖI
64678233-c0093043-feeding-mosq-6518-6879-1378806132.jpg

Nguyễn Tầm Thường

Lần này tôi sẽ viết một bức thư lâm ly để lại cho vợ, rồi đi! Tôi đang giận vợ tôi ghê lắm, vừa bắt đầu thảo lá thư thì con muỗi vo ve bay đến. Cái tật ấy của nàng đã bao lần “chích” tôi cũng giống như con muỗi đang vo ve rình mồi kia. Không được đâu, tôi sẽ đập một cái cho nó chết!
Hà!hà! con muỗi kia, mày đến vo ve phá rối vào lúc tao đang viết “tuyệt mệnh thư” hả. Tao sẽ thanh toán mày! Tôi chuẩn bị tiêu diệt kẻ thù thì nghe tiếng nó than thở. “Hôm nay đói quá, đói thế này thì chết mất”. A! thì ra con muỗi biết nói! Thú vị quá, tôi cúi nhìn se sẽ. Cái bụng nó xẹp lép, trong như giấy bóng kiếng. Nó đứng run run. Tội nghiệp hết sức vậy đó. “Hôm nay bị xua đuổi quá, hu..hu..Chúa ơi..hu..hu..” A! thì ra con muỗi đang khóc, nó lại biết kêu cả Chúa ơi nữa. Ai mà không trắc ẩn trước tiếng khóc thê lương như thế, nhất là những người có tâm hồn nghệ sĩ như tôi! Tôi liền nhẹ nhàng đưa cánh tay ra. Nó sáng mắt lên khi ngửi thấy da thịt tôi. Như tôi thèm một tô phở thơm hơi vào lúc đói. Rung đôi cánh, nhẹ một đường bay êm như thiên thần, con muỗi đáp xuống bãi đậu. “Xin Chúa cho chúng con hôm nay lương thực hàng ngày.” À, thì ra con muỗi đọc kinh trước bữa ăn. Con muỗi này lạ quá. Một tí xíu nữa là tôi gọi nàng đến mà xem rồi. Nhưng chợt nhớ ra là tôi đang viết tuyệt thư để lại cho vợ. Tôi lại thôi, hừ, đây cũng là cách tôi trả thù nàng, không cho nàng biết có con muỗi kỳ lạ thế này trên cõi đời. Một mình tôi với con muỗi thôi!
Ðậu trên cánh tay tôi, con muỗi thầm thì: “Tạ ơn Chúa, đã thương cho con bữa ăn hôm nay.” A! thì ra nó còn tạ ơn Chúa trước bữa ăn. Tạ ơn Chúa xong, nó cong chiếc kim rồi chích vào cánh tay tôi. Chà! cũng đau ghê. Nhưng tôi đã quyết định tặng nó bữa ăn chiều, cho lời nguyện kia của nó thành sự thật. Cứ cho là Chúa nhận lời cầu của nó mà gởi tôi đến cứu đói nó trong giây phút không vay nợ đâu được như thế này. Chiếc bụng nó bắt đầu hồng hào, bé tí à. So với tôi, nó chẳng khác gì một chấm nhỏ trong biển nước Thái Bình Dương mênh mông. Cho nó một tí máu thế kia có ăn thua gì.
Bất chợt, tôi nghĩ tới nàng, nàng cũng như con muỗi kia thôi, nàng cũng cần tôi để sống, vợ chồng với ý nhau mà. Một cái đau tí ti mà nuôi được con muỗi. Nàng cũng vậy thôi, chịu đựng khuyết điểm của nàng cũng giống như để cho nàng là loài muỗi “chích” một cái.. Hay là mình chiều nàng một tí đi? Ái chà, thế thì hỏng mất lá thư đang viết dở mất rồi. Tôi bắt đầu nghĩ về nàng. Ừ, không ngờ cái con muỗi tí ti kia mà rắc rối. Có thể mày phá vỡ chương trình của tao, muỗi ơi. Ðang lúc suy nghĩ như thế thì nó cất cánh bay lên. Cứ y như là nó đọc được hết ý nghĩ trong đầu tôi. Nó cất tiếng: “Một bài ca mới, hát lên một bài ca mới”. A! thì ra con muỗi biết hát, nó hát tạ ơn Chúa đã cho nó bữa ăn. Cái bài hát giống y như của vợ tôi. Lắm lúc đang nhặt rau nàng cũng hát thế. Có lần tôi đã phải quở nàng rằng, em không còn bài hát nào khác nữa hay sao. Nàng bảo, trong tình yêu thì lúc nào cũng là một bài ca mới! Hay là...con muỗi này là hồn của vợ tôi? Bỗng dưng tôi nghe tiếng nàng cười khanh khánh ở nhà bếp. Chết, nàng đọc hết tư tưởng trong đầu tôi rồi sao!
Con muỗi đã bay đi từ lúc nào. Ngồi một mình nghĩ lại câu chuyện vừa xảy ra, thấy cũng thú vị thật. Cả chiều hôm ấy, tôi cứ miên man so sánh nàng với con muỗi. Nàng bé bỏng, tội nghiệp, bỗng dưng tôi thấy thương nàng làm sao. Càng suy nghĩ, tôi càng muốn bỏ dở “tuyệt mệnh” thư kia. Nhưng tôi không nói ra, tôi cứ tỉnh bơ làm như còn giận nàng lắm. Chiều hôm ấy, tôi ăn cơm ít. Nàng đâu biết tâm trí tôi vẫn còn miên man nghĩ đến con muỗi. Mà cứ nghĩ đến nó là tôi lại quay nhìn vợ tôi. Nàng cần “chích” tôi như con muỗi. Cái cố tật ấy của nàng không bỏ được đâu. Tôi hướng ngoại, nàng hướng nội, tôi ôm đồm đủ chuyện, nàng dè dặt, tôi thích bạn bè, nàng chỉ thích quanh quẩn với gia đình. Cứ như nước với lửa, thế mà không biết sao chúng tôi lại thành vợ chồng. Tôi phải ráng mà chấp nhận. Ðể cho con muỗi chích hay là đập cho nó một cái? Ái chà! khó xử ghê.
Thấy tôi không ăn hết chén cơm, nàng băn khoăn: “Mình vẫn giận em đấy à, thôi, mình cho em xin lỗi, lâu lâu em mới “chích” mình một cái mờ”. Chết chửa! Tôi giật mình, nàng nói cứ y như là hồn con muỗi đang ở trong nàng. Tôi đang so sánh nàng với con muỗi trong đầu tôi, thì nàng cũng lại so sánh y như thế. Trời ơi! điên cái đầu, chuyện gì đang xẩy ra cho tôi đây. Ðêm ấy, tôi thao thức không ngủ được. Tôi không dứt được hình ảnh con muỗi, tôi miên man, suy nghĩ về cú chích hồi chiều tôi tặng nó. Thấy tôi trằn trọc, nàng tưởng tôi vẫn giận nàng lắm, nàng chúi đầu vào ngực tôi âu yếm. Á, à muốn làm hòa đấy hả. Tôi giả vờ quay mặt qua một bên. Tôi lại thấy vợ tôi giống y như con muỗi, đang lúc tôi suy tư một đề tài lớn như thế mà nàng cứ vo ve phá đám. Nhưng nàng đâu biết tôi thương nàng ghê gớm rồi.
Hôm sau, cũng đến giờ cơm chiều, con muỗi lại vo ve bay tới. Tôi im lặng theo dõi xem nó làm gì. Nó đậu xuống góc bàn, chỗ hôm qua, không thấy tô phở là mùi thơm trên cánh tay tôi nữa, nó dáo dác nhìn chung quanh. Tội nghiệp không kìa, cô đơn, lẻ bóng giống y như vợ tôi lúc đi chợ một mình. Chắc bạn đọc bảo đi chợ một mình thì có gì đâu. À, không đơn giản đâu nhé. Nàng đẩy chiếc xe đi hết vòng này qua vòng khác, tìm mãi mà không thấy món đồ để nấu súp măng cua. Ra bãi đậu xe, một mình nàng chất đồ vào xe, mà chưa về đâu, nàng nhất định phải tìm chợ khác mua cho bằng được món nấu súp măng cua. Về đến nhà, có khi lại một mình bê đồ từ garage lên lầu. Bạn đọc ạ, chỉ tại một chiều hứng chí, tôi phán một câu bâng quơ, “lâu ghê rồi nhỉ mình không ăn súp măng cua.” Tôi nói chơi vậy thôi rồi quên bẵng, ấy thế mà nàng nhớ, nhất định nấu súp măng cua cho tôi. Tôi đâu biết rằng đàng sau chén súp là cả một khung trời yêu thương nàng dành cho tôi. Làm sao nàng kể hết cho tôi nghe nàng đi chợ như thế nào được. À, mà tôi quên chưa kể cho bạn lúc vợ tôi chất đồ vào chiếc xe đẩy. Nàng lấy cái receipt dài lê thê như chiều mưa không biên giới ra, lấy cái bút chì gạch hết một lượt xem cô cashier có tính tiền lộn không. Trời ơi, phải tôi, thì tôi đã vứt ngay đi rồi. Nàng cẩn thận từng đồng một, ấy thế mà có gì sơ xuất một tí là tôi cho nàng một bài học ngay. Nghĩ lại thì tôi cũng “chích” nàng không thua gì con muỗi kia đâu. Nghĩ tới đây, tôi thương nàng quá đỗi.
Thế còn tờ “tuyệt mệnh” thư tôi đang viết dở thì sao? Chả nhẽ tôi lại bỏ dở à? Chà, rắc rối, chỉ vì cái con muỗi này mà làm xáo trộn một nền suy tư triết học của tôi. Tôi nhìn con muỗi đang dáo dác tìm bữa ăn chiều. “Lạy Chúa, xin cho chúng con hôm nay lương thực hàng ngày.” À, thì ra nó lại cầu nguyện. Cứ cái điệu này thì tôi phải nuôi nó suốt đời quá! Nhưng mà suy cho cùng, thì từ qua đến hôm nay nó đã cho tôi bao nhiêu suy tư thú vị, mà tôi mới cho nó một tí ti máu, chả nhằm nhò gì. Tính ra thì tôi vẫn có lời. Nghĩ vậy, tôi sẽ sàng đưa cánh tay cho nó đậu xuống. Bất chợt, tôi lo, nếu nó truyền bệnh sốt rét cho tôi thì sao đây. Chết chửa, tôi sợ lạnh người. “Thưa ông chủ, không sao đâu.” Ái chà, nó nói với tôi như đọc hết ý nghĩ trong đầu tôi bạn ạ. “Mày nói gì hả muỗi.” “Thưa ông chủ, tôi không có bệnh sốt rét đâu, những con muỗi ngoài vườn nó ăn uống lung tung với trâu bò, gà vịt nên mới có bệnh, còn tôi, ông chủ nuôi tôi bằng chính máu của ông chủ mà, ông chủ lại sợ chính máu của mình sao, ngày nào ông chủ đuổi tôi ra vườn bấy giờ tôi mới giống những con muỗi khác, cũng như ngày nào ông chủ đuổi bà chủ vậy.” Ái chà chà, con muỗi này ghê thật. Nó dám đem chuyện vợ chồng tôi ra mà ví von. Nhưng, xem chiều nó cũng có lý đấy. Bất chợt, tôi nghe tiếng nàng cười khanh khách ở ngoài nhà bếp. Chết chửa, hôm qua nàng cũng cười đúng lúc mà tôi lý luận với con muỗi. Thế này nghĩa là sao. Nếu hồn nàng trong con ruồi này thì tôi mắc cỡ chết đi được, nàng đùa giỡn với suy tư triết học của tôi!
Câu chuyện giữa tôi và con muỗi cứ tiếp tục, mỗi ngày nó cho tôi một đề tài, tôi thấy nhờ thế mà liên hệ giữa tôi và nàng khác xưa, tôi thương vợ tôi nhiều, càng thương nàng tôi thấy như tôi thương chính tôi, cũng giống như con muỗi lý luận vậy, máu thịt tôi đó mà, có điều nó cũng quá quắt lắm, tôi phải nuôi nó hàng ngày. Một lần nọ, nó lý luận với tôi như thế này, thì hỏi rằng có ghê gớm không. Ðó là sau một thời kỳ nuôi nó, tôi đâm nhàm chán. Tôi hỏi nó:
-Muỗi này, mỗi lần mày chích đau quá, con người chúng tao ghét mày là vì thế.
Nó trả lời:
-Thưa ông chủ, trong địa đàng cũng vậy thôi, chúng tôi cũng chích người như thế. Ngày xưa trong địa đàng chúng tôi cũng chích hai ông bà nguyên tổ. Ở đâu mà chả có những cái đau khổ nho nhỏ, đó là cuộc đời mà!
Tôi sửng sốt kêu lên:
-Ở địa đàng cũng có muỗi chích hay sao?
Nó thản nhiên trả lời:
-Thưa ông chủ, Thiên Chúa dựng nên loài vật chúng tôi trước khi dựng nên con người. Ông chủ không đọc Kinh Thánh sao. Sau khi dựng nên vũ trụ, dựng nên tất cả chúng tôi, rồi bấy giờ Thiên Chúa mới dựng nên con người. Vì Thiên Chúa dựng nên chúng tôi thế nào thì chúng tôi sống như thế, Chúa dựng nên chúng tôi là phải chích người. Nếu ông chủ không muốn bị muỗi đốt thì đừng về địa đàng nữa, chúng tôi vẫn còn ở đấy. Cũng như ông chủ với bà chủ ấy, thỉnh thoảng tôi thấy hai ông bà cằn nhằn nhau mà tôi thấy tội nghiệp. Ông chủ với bà chủ cũng như muỗi chích nhau, thưa ông chủ, cái chịu đựng của người này là sự sống của người kia đấy. Những đau khổ nho nhỏ như cú muỗi chích ấy làm sao mà tránh được, ngoại trừ đừng có nhau. Thưa ông chủ, vâng, địa đàng cũng có những muỗi chích, tùy ông đấy, muốn vào thì vào, ông không thay đổi được địa đàng đâu, hay là ông thay đổi chính ông đi để mà vào được địa đàng?
Thú thật với bạn đọc, tôi thấy đúng y như vậy. Làm sao tránh hết những cú “muỗi chích” trong đời sống hôn nhân. Nhưng, tôi là người chỉ muốn mình lý sự với người chứ không muốn ai lý sự với mình. Cho dù con muỗi nói đúng, nhưng sự thật khó nghe. Tôi phục nó đó, nhưng tôi không thương hại nó như ban đầu nữa. Tôi phải là người ban phát, chỉ bảo chứ không muốn kẻ khác lý sự với mình. Có khi kẻ khác nói đúng, nhưng tôi vẫn không muốn nghe, nó chạm tự ái tôi làm sao ấy, cũng như tôi đang ghét con muỗi kia. Nếu con muỗi năn nỉ tôi như vợ tôi thường năn nỉ tôi thì có lẽ dễ thuyết phục tôi hơn, chứ còn lý luận kiểu đó là hỏng với tôi rồi. Bây giờ tôi lại cứ phải để nó “chích” hàng ngày. Cho dù tôi biết, mất một tí máu chẳng nhằm nhò gì, đau một tí không thấm vào đâu, như tôi đã nói với bạn lúc nẫy, so sánh thì vẫn lợi nhiều vì nó như nhà hiền triết mỗi ngày cho tôi một suy tư, tôi thấy mình thâm trầm nhiều từ ngày nói chuyện với nó. Nhưng tôi khó chịu với ai dạy đời, nó chỉ là con muỗi bé nhất, vậy mà lại đòi dạy tôi mới chết chứ. Thế là tôi âm mưu giết nó!
Một ngày kia, nó cũng đến như mọi ngày. Khốn cho nó, nó đâu biết hôm nay là ngày cuối đời của nó. Tôi không cần cái triết lý sống của nó nữa. Nó dạy đời tôi nhiều quá rồi. Hôm ấy, nó cũng lại đậu trên cánh tay tôi như thường lệ. Trước khi châm ngòi xuống tay tôi, nó nói:
-Thưa ông chủ, tôi biết, khi tôi “chích”, ông chủ có hơi đau, ông chủ có mất một chút máu, nhưng tôi đã cho ông chủ bao nhiêu suy tư về cuộc đời. So sánh thì tôi cho ông chủ nhiều hơn ông chủ cho tôi đấy. Ông cho tôi chút vật chất, còn tôi, tôi cho ông những suy tư giá trị tinh thần!
Ái chà! Không ngờ nó dám lý sự vậy. Chẳng khá nào như vợ tôi bảo, này anh, nhiều lúc em có làm cho anh tức mình, nhưng mà những gì em đem đến cho anh còn nhiều hơn thế bao nhiêu. Trời ơi, giả sử vợ tôi mà nói thế thì...Vậy mà giờ đây con muỗi nhách này dám ăn nói vậy! Chưa hết, nó nhìn tôi tiếp tục nói thêm:
-Thưa ông chủ, nghĩ cho cùng, cái mà ông chủ khó chịu với tôi không phải là tiếc chút máu, cũng không phải là đau. Hồi sáng nay, ông chủ vấp chân vào cái bàn, đem so sánh thì một ngàn cái chích của tôi cộng lại cũng chưa đau bằng cái vấp ấy. Ông khó chịu không phải vì đau mà chỉ vì nhàm chán là cứ phải lập đi lập lại hàng ngày. Cũng như hồi đầu mới cưới nhau về, người ta đâu có kêu ca gì, ông hạnh phúc, bà hạnh phúc, ấy vậy mà những năm sau này, hơi chút là ông cằn nhằn, hơi chút là bà cạu cọ. Chẳng qua là vì nhàm chán nhau đó mà thôi. Tất cả hệ tại là thái độ suy tư trong tâm thức của mình.
Chết rồi, nó lại dạy đời tôi nữa! Mà đúng quá, những gì nó nói cũng y như những gì tôi nghĩ thôi. Nhưng tôi nghĩ thì được chứ để nó dạy tôi như thế này thì hỏng. Nhớ lại có lần vợ tôi nói: “Những gì em nói thì cũng giống như anh nói thôi, có điều anh nói ra thì đúng, còn em nói là sai, tại sao vậy. “Hôm ấy tôi giận quá là giận, bỏ không ăn cơm chiều. Chà, còn muỗi này sao mà giống vợ tôi thế. Không được, nếu cứ để thế này rồi đời tôi sẽ đi về đâu. Nó bắt đầu lèo lái cuộc đời tôi bằng lý luận của nó rồi. Không khéo thì một lúc nào đó, “tôi sống mà không phải tôi sống, nhưng là con muỗi sống trong tôi.”
Không! Tôi không chấp nhận được, không suy nghĩ gì nữa, tôi phải giết con muỗi này. Thế là cuộc âm mưu giết con con muỗi bắt đầu. Tôi từ từ đưa bàn tay kia lên, rất sẽ sàng, con muỗi không hề biết gì, nó thản nhiên chích cái vòi vào cánh tay tôi. Từ trên cao tôi nhắm đúng hướng mà chụp bàn tay xuống. Trong tích tắc con muỗi không kịp nói một lời ăn năn. Bàn tay tôi phát đánh đét một cái, con muỗi chết tức tưởi.
Một chấm màu đỏ tóe trên tay, đó, máu của tôi đó.
Giữa lúc ấy, chiếc cầu thang sắt ngoài garage đổ ầm một cái, đồ đạc rơi loảng xoảng. Tôi chạy ra thì vợ tôi đang run lên đau đớn quằn quại. Chúa ơi, nàng sửa cái bóng đèn, bị điện giật ngã bất tỉnh nhân sự. Sao em không để đấy cho anh sửa, em sửa làm gì cho khổ vào thân. Tôi cuống quýt. Thì chính nàng đã chẳng bảo tôi thay cái công tắc ấy mấy lần rồi đó hay sao. Cái tối nàng xuống garage giặt đồ, đã đánh bể cái bình thủy nuôi cá chỉ vì không có đèn. “Anh thay cho em cái công tắc đèn đi, bảo anh mấy lần rồi. “Tối ấy tôi đã định thay, nhưng khốn nỗi lại vào ngay tối có football. Tính ra có đến cả tháng nay rồi, lúc nào tôi cũng bảo, để đấy anh sẽ làm. Trời ơi, bây giờ cớ sự đã xẩy ra. Lỗi tại tôi. Lỗi tại tôi. Bây giờ biết làm sao đây.
Xe cấp cứu vội đưa vợ tôi vào nhà thương, nhưng người ta không cứu được vợ tôi nữa, đến nhà thương thì nàng chết!
* * *
Ngay chiều ấy, lúc tôi giết con muỗi cũng là lúc vợ tôi bỏ tôi mà đi. Thế là tôi mất luôn con muỗi lớn và con muỗi nhỏ.
Từ ngày vợ tôi chết, căn nhà vắng làm sao. Tôi bắt đầu thao thức những đêm tối đổ về. Không còn con muỗi vo ve, cũng thấy trống trải. Bây giờ tôi cô đơn. Chiếc giường rộng mênh mông, ngày xưa những lúc giận nhau tôi thường nằm quay mặt thế này, nàng hay năn nỉ tôi bằng bàn tay mềm mại xoa trên vai tôi nữa. Nghĩ tới vợ, tôi thương nàng quá chừng. Nhưng nàng không còn nữa.
Mới có mấy tuần lễ không có nàng mà đời tôi xáo trộn nhiều quá, đến độ tôi không thể tưởng tượng nổi. Ai có sống cảnh gà trống nuôi con, mới thông cảm được cho tôi. Chỉ nguyên chuyện hỏi thằng con xem nó muốn ăn gì mà tôi cũng đã điên lên. Bố lấy mì gói cho con nhé. Nó lắc đầu. Bố lấy hot dog nhé. Nó cũng lắc đầu. Bố luộc trứng cho con nhé. Nó cũng lắc đầu. Thế có chết tôi không. Ngày xưa vợ tôi có phép mầu gì mà bữa cơm nào nó cũng ăn tì tì, thằng bé lớn như thổi. Mới có mấy tuần lễ không mẹ mà nó ốm hẳn đi. Nguyên tuần thứ nhất, đi chợ, tôi bỏ quên ví tiền ở cashier. Ðoảng quá sức. Phải ngày xưa mà vợ tôi thế thì tôi đã cho bài học rồi.
Ðến lúc cô thơ ký làm chung hãng nhắc, tôi mới biết là áo mình rớt cái cúc từ bao giờ. Về nhà, tôi cặm cụi tìm kim chỉ. Khâu xong xuôi, mặc vào, mới thấy cái cúc lệnh cái khuy đến cả đốt ngón tay. Tôi lại cặm cụi tháo ra. Ôi! cái cảnh gà trống nuôi con.
Những lúc như thế, tôi thương nàng da diết. Nhưng làm sao mà bù lại được nữa. Tôi mất nàng rồi. Còn lại hai bố con tôi thôi, thui thủi nói chuyện với nhau. Nhà vắng vẻ quá sức. Giá có nàng lúc này căn nhà ấm cúng biết bao. Chỗ này đây nàng vẫn đứng nhặt rau. Nàng hay nhắc tôi cái ống tăm thì để chỗ này. Mấy bao giấy thì cất chỗ kia. Bây giờ tất cả con nguyên đó, mà nàng đã vĩnh viễn ra đi. Nhà cửa thiếu thốn đủ thứ, cứ khi nào cần đến thứ gì thì mới thấy hết thứ đó. Mua được cái này lại thiếu cái kia. Không biết ngày xưa nàng làm thế nào mà hay thế. Bây giờ, tôi mới biết công lao của nàng. Tôi tưởng cứ mỗi hai tuần lễ đem cho nàng cái pay check là xong. Y như con muỗi nó nói, tôi cho nó ít mà nó cho tôi nhiều. Xét lại thì vợ tôi cũng thế. “Em ơi, bây giờ vắng em anh mới hiểu đời chúng ta cần nhau như thế nào.” Tôi khóc một mình trong chiều vắng. “Chúa ơi, có cách nào Chúa cho vợ con sống lại được không.” Tôi đang thổn thức, chợt có con muỗi vo ve. À, vẫn còn tiếng vo ve của con muỗi sao? Tôi chìa tay cho nó đậu, nhưng nó lượn qua rồi bay mất vào góc tối. Thế là hết, ngày xưa tôi đã giết con muỗi, bây giờ không con muỗi nào cần tôi nữa. Hình ảnh ấy làm tôi tủi thêm, như Chúa nói rằng tình yêu cũng thế, ai không biết gìn giữ tình yêu, sẽ mất tình yêu. “Không! Chúa ơi, xin cho nàng sống lại, một lần thôi trong đời, con sẽ bù trừ lại tất cả ngày xưa tháng cũ cho nàng.” Tôi vừa nói xong như thế, thì, trời ơi, bạn có biết chuyện gì xảy ra không. Chúa nói với tôi thế này: “Ta cho ngươi một điều nguyện ước đó, ngươi muốn gì? Trời! bạn biết đó, mừng hết lớn, tôi thưa ngay với Ngài: “Xin cho con được lại người vợ năm xưa.” Chúa nói với tôi: “Nhưng con ạ, trong địa đàng cũng có muỗi, rồi vợ con cũng sẽ “chích” con như xưa thì sao.” Tôi sợ Chúa đổi ý, vội thưa ngay: “Lạy Chúa, vâng, con biết rồi, trong địa đàng cũng có muỗi chích, Chúa cứ cho nàng về với con. Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ.” Chúa nhìn tôi rồi nói: “Nhớ nhé, ngày xưa trong hôn lễ ngươi cũng hứa y như thế, còn nhớ không? Hôm nay lại hứa một lần nữa, Ta chứng giám lời hứa, thương tình, Ta sẽ đem nàng về. Nhớ nhé, trong địa đàng cũng có muỗi đốt đấy”.
Con muỗi lúc nẫy vo ve bay đến. Nó bay sát gần tôi, dùng đôi cánh đập vào nhau thành âm thanh nói với tôi: “Thấy Chúa nói chưa?” Lạ quá, sao tiếng nói giống y như tiếng vợ tôi ngày xưa. Chúa vẫn đứng đấy nhìn cả con muỗi và tôi. Tôi đưa tay cho con muỗi, lần này nó từ từ hạ cánh, Chúa ban phép lành và con muỗi biến mất. Có hương thơm người đàn bà dựa đầu trên cánh tay tôi. Trời ơi! Chúa đã đem vợ tôi trở về! Tôi kêu lên sung sướng. Nàng ôm lấy tôi rồi tát yêu vào má tôi nói: “ Chúa nào thèm nhận lời của anh, Chúa nhận lời của em đó! Em cầu xin Chúa cho em biến thành con muỗi để tìm cách yêu anh hơn.”
Có Chúa biết! Tôi ôm này hạnh phúc. Nàng cắn yêu vào tay tôi. Tôi lại sực nhớ, à thì ra con muỗi này sẽ tiếp tục chích tay tôi đây. Nhưng lần này tôi không đuổi nữa. Ðời tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi giữ nàng trong tay ôm. Hương hạnh phúc lan tỏa ngập nhà. Hạnh phúc quá đỗi. Tôi nghẹn ngào nghe giọng nàng cất lên se sẽ như ngày xưa: “Một bài ca mới, hát lên một bài ca mới...” Bất giác, tôi cũng hát theo. Nàng vẫn trong tay của tôi, và lần này, thì cả hai người cùng hát chứ khồ còn một mình nàng hát như xưa.
Nàng rưng rưng lệ, nước mắt hạnh phúc của nàng rơi trên tay tôi. Tôi cũng thấy mắt mình cay từ bao giờ. Chúng tôi hạnh phúc quá, vì từ đây, cuộc đời chúng tôi lại có nhau như một bài ca mới của tình yêu. Và, từ đây, chúng tôi sẽ cùng nhau hát bài ca tình yêu mới ấy cho đến mãi nghìn sau.
* * *
Như Hội Thánh phục tùng Chúa Kitô thế nào thì vợ cũng phải phục tùng chồng như vậy.
Người làm chồng phải yêu thương vợ như chính Ðức Kitô yêu thương Hội Thánh và biến mình vì Hội Thánh.
Chồng phải yêu vợ như chính thân thể mình. Yêu vợ là yêu chính mình.
Quả vậy, có ai ghét thân xác mình bao giờ, trái lại người ta nuôi nấng và chăm sóc thân xác mình như Chúa Kitô nuôi nấng và săn sóc Hội Thánh.
Tôi muốn nói về Ðức Kitô và Hội Thánh.
Mỗi người trong anh em hãy yêu vợ như chính mình.
Còn vợ thì hãy kính trọng chồng.
(Êphêsô 5:21-33)
Last Edit: 8 years 11 months ago by Mai Hữu Thể (Lớp Don Bosco).
The administrator has disabled public write access.

Con ruồi 8 years 11 months ago #59291

.
Con ruồi

Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu. Vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân của những việc tày đình.

Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó!

Tôi ốm. Điều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra cho những người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi một ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, "đẹp" kinh khủng!

Thế là mọi chuyện bắt đầu.

Tôi vốn rất kỵ ruồi, cũng như gián, chuột, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dơ bẩn đó. Tối đang nằm mà nghe tiếng chuột bò sột soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế nào tôi cũng vùng dậy lùng sục, đuổi đánh cho kỳ được. Bằng không thì cứ gọi là thức trắng đêm.

Vậy mà bây giờ, một trong những thứ tôi sợ nhất lại nhảy tót vào ly sữa tôi đang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi. Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt trong ly kia, tôi lại chẳng đã nuốt một con khác vào bụng. Mới nghĩ đến đó, tôi đã phát nôn.

Thấy tôi khạc nhổ luôn mồm, vợ tôi bước lại, lo lắng hỏi:
- Sao vậy anh?

Tôi hất đầu về phía ly sữa đặt trên bàn:
- Có người chết trôi kia kìa!

Vợ tôi cầm ly sữa lên:
- Chết rồi! Ở đâu vậy cà?

- Còn ở đâu ra nữa! - Tôi nhấm nhẳng - Chứ không phải em nhặt con ruồi bỏ vào ly cho anh à!

Vợ tôi nhăn mặt:
- Anh đừng có nói oan cho em! Chắc là nó mới sa vào!
- Hừ, mới sa hay sa từ hồi nào, có trời mà biết!

Vì tôi đang ốm nên vợ tôi không muốn cãi cọ, cô ta nhận lỗi:
- Chắc là do em bất cẩn. Thôi để em pha cho anh ly khác.

Tôi vẫn chưa nguôi giận:
- Em có pha ly khác thì anh cũng đã nuốt con ruồi vào bụng rồi!

Vợ tôi trố mắt:
- Nó còn trong ly kia mà!
- Nhưng mà có tới hai con lận. Anh uống một con rồi.
- Anh thấy sao anh còn uống?
- Ai mà thấy!
- Không thấy sao anh biết có hai con?

Tôi tặc lưỡi:
- Sao lại không biết? Uống vô khỏi cổ họng, nghe nó cộm cộm là biết liền.

Vợ tôi bán tính bán nghi. Nhưng vì tôi đang ốm, một lần nữa cô ta sẵn sàng nhận khuyết điểm:
- Thôi, lỗi là do em bất cẩn! Để em...

Tôi là tôi chúa ghét cái kiểu nhận lỗi dễ dàng như vậy. Do đó, tôi nóng nảy cắt ngang:
- Hừ, bất cẩn, bất cẩn! Sao mà em cứ bất cẩn cả đời vậy?

Vợ tôi giật mình:
- Anh bảo sao? Em làm gì mà anh gọi là bất cẩn cả đời?
- Chứ không phải sao?
- Không phải!

À, lại còn bướng bỉnh! Tôi nheo mắt:
- Chứ hôm trước ai ủi cháy cái quần của anh?
- Thì có làm phải có sai sót chứ? Anh giỏi sao anh chẳng ủi lấy mà cứ đùn cho em!
- Ái chà chà, cô nói với chồng cô bằng cái giọng như thế hả? Cô nói với người ốm như thế hả? Cô bảo tôi lười chảy thây chứ gì? Cô so sánh tôi với khúc gỗ phải không? Ái chà chà...

Thấy tôi kết tội ghê quá, vợ tôi hoang mang:
- Em đâu có nói vậy!
- Không nói thì cũng như nói! Cô tưởng cô giỏi lắm phỏng? Thế tháng vừa rồi ai làm cháy một lúc hai cái bóng đèn, tháng trước nữa ai phơi quần áo bị đánh cắp mà không hay? Cô trả lời xem!

Vợ tôi nhún vai:
- Anh lôi những chuyện cổ tích ấy ra làm gì? Hừ, anh làm như anh không bất cẩn bao giờ vậy! Anh có muốn tôi kể ra không? Tháng trước ai mở vòi nước quên tắt để cho nước chảy ngập nhà? Anh hay tôi? Rồi trước đó nữa, ai làm mất chìa khóa tủ, phải cạy cửa ra mới lấy được đồ đạc?

Tôi khoát tay:
- Nhưng đó là những chuyện nhỏ nhặt! Còn cô, năm ngoái cô lấy mấy triệu cho bạn bè mượn bị nó gạt mất, sao cô không kể luôn ra?
- Chứ còn anh, sao anh không kể chuyện anh đi coi đá gà bị mất xe? Rồi năm ngoái, ai nhậu xỉn bị giật mất điện thoại?


vochong_2015-05-28.jpg


Cứ như thế, như có ma xui quỉ khiến, hai vợ chồng thi nhau lôi tuột những chuyện đời xửa đời xưa của nhau ra và thay nhau lên án đối phương, không làm sao dừng lại được. Tôi quên phắt là tôi đang ốm. Vợ tôi cũng vậy. Chúng tôi mải mê vận dụng trí nhớ vào việc lùng sục những khuyết điểm tầng tầng lớp lớp của nhau. Và thật lạ lùng, có những chuyện tưởng đã chìm lấp từ lâu dưới bụi thời gian, tưởng không tài nào nhớ nổi, thế mà bây giờ chúng lại hiện về rõ mồn một và chen nhau tuôn ra cửa miệng. Từ việc tôi ngủ quên tắt tv đến việc vợ tôi mua phải cá ươn, từ việc tôi bỏ đi chơi ba ngày liền không về nhà đến việc vợ tôi đi dự sinh nhật bạn đến mười hai giờ khuya v.v..., chúng tôi thẳng tay quậy đục ngầu quá khứ của nhau và vẽ lên trước mặt mình một bức tranh khủng khiếp về đối tượng.

Trời ơi! Thế mà trước nay tôi vẫn sống chung với con người tệ hại đó! Thật không thể tưởng tượng nổi! Tôi cay đắng nhủ thầm và bùng dậy quyết tâm phá vỡ cuộc sống đen tối đó. Tôi đập tay xuống bàn, kết thúc cuộc tranh cãi:
- Thôi, tra khảo hành hạ nhau thế đủ rồi! Tóm lại là tôi hiểu rằng tôi không thể sống chung với cô được nữa! Tôi ngán đến tận cổ rồi!

Vợ tôi lạnh lùng:
- Tùy anh!

Câu đáp cộc lốc của vợ không khác gì dầu đổ vào lửa. Tôi nghiến răng:
- Được rồi! Cô chờ đấy! Tôi làm đơn xin ly hôn ngay bây giờ!

Tôi lập tức ngồi vào bàn và bắt đầu viết đơn. Ngòi bút chạy nhoáng nhoàng trên giấy với tốc độ 100km/giờ.
Viết và ký tên mình xong, tôi đẩy tờ đơn đến trước mặt vợ. Cô ta cầm bút ký rẹt một cái, thậm chí không thèm liếc qua xem tờ đơn viết những gì.

Thế là xong! Tôi tặc lưỡi và thở ra, không hiểu là thở phào hay thở dài. Cuộc đời cứ như xi-nê-ma, nhưng biết làm thế nào được!

Ký tên xong, vợ tôi đứng lên và cầm lấy ly sữa.
- Cô định làm gì đấy?
- Đem đổ đi chứ làm gì!
- Không được! Để ly sữa đấy cho tôi! Tôi phải vớt con ruồi ra, gói lại, đem đến tòa án làm bằng cớ!

Đặt ly sữa xuống bàn, vợ tôi lẳng lặng đi vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại. Trong khi đó, tôi hì hục lấy muỗng vớt con ruồi ra.

Tôi ngắm con ruồi nằm bẹp dí trên đầu muỗng và có cảm giác là lạ. Tôi đưa con ruồi lên sát mắt, lấy tay khảy nhẹ và điếng hồn nhận ra đó là một mẩu lá trà.

Nguyễn Nhật Ánh
Last Edit: 8 years 11 months ago by Đinh Cao Thắng.
The administrator has disabled public write access.
  • Page:
  • 1


VISITORS SINCE JANUARY 7, 2012