Chuyện là thời Bao cấp,nghề giáo chức không đủ tiền để dức cháo.Bản thân đàn ông con trai thì sao cũng được,chỉ thương hại thương xót các cô giáo mới ra trường rồi về dạy vùng quê thiếu thốn nên "mấy thằng Chó Chết"* thường galăng và hay giúp các cô.Có một cô được thầy Zăng "xương" ,hay được ăn chim thầy....bẫy được,lâu lâu thầy lại cho một nửa con gà rừng,chuyện nặng nề như xách nước cho các cô tắm thầy đều chu tòan mà không phàn nàn so đo.Các thầy các cô trong trường ghép cặp cô với thầy.Cô chê nên gởi cho thầy mấy chữ:
Em đây mới thật là Kiều,
Đợi cho Kim Trọng đủ điều mới theo.
Thầy nhận tờ giấy với hai câu thơ trên mà chưng hửng.Thầy bật lên tiếng kêu Ba Đấng cực trọng .Thầy thắc mắc là trên đời sao có người Chảnh thế! (Thời đó chưa có từ Chảnh).Nóng máu gà,thầy gởi lại cho cô mấy câu sau đây:
Ta là chàng Mã Giám Sinh,
Đi mua Kiều ở Bắc Kinh đem về,
Chơi cho liễu chán hoa chê,
Quất cho ba trượng ,đuổi về lầu xanh.
* Chó chết = Cầy thác, Cầy thác = Các thầy.