Welcome, Guest
Username: Password: Remember me

TOPIC: Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh - Suy niệm 2014 - 2015 - Sưu tầm và Tổng hợp

Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh - Suy niệm tháng 2/2014 - Sưu tầm 10 years 2 months ago #53108

Thứ Sáu 14/02/2014 Tuần V Mùa Thường Niên Năm chẵn

Người ngước mắt lên trời, thở dài và nói: “Ép-pha-tha, hãy mở ra!” Lập tức tai anh ta mở ra, lưỡi như hết bị buộc lại. Anh ta nói được rõ ràng. (Mc 7,34-35)

Khi ấy, Chúa Giêsu từ địa hạt Tyrô qua Siđon đến gần biển Galilêa giữa miền thập tỉnh, Người ta đem đến cho Người một kẻ câm điếc và xin Người đặt tay trên kẻ ấy. Người đem anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào tai anh ta và bôi nước miếng vào lưỡi anh. Đoạn ngước mắt lên trời, Người thở dài và bảo: "Ephpheta!", nghĩa là "Hãy mở ra!", tức thì tai anh ta mở ra và lưỡi anh ta được tháo gỡ, và anh nói được sõi sàng. Chúa Giêsu liền cấm họ: đừng nói điều đó với ai cả. Nhưng Người càng cấm, thì họ càng loan truyền mạnh hơn. Họ đầy lòng thán phục mà rằng: "Người làm mọi sự tốt đẹp, Người làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được".(Mc 7, 31-37)

Đã không nghe lại không nói được, cuộc đời của người câm điếc như bị đóng lại trước một thế giới đang mở ra. Anh giống như người tù biệt giam không thể có mối tương quan nào với tha nhân. Chúa Giêsu không chữa lành cho anh theo kiểu người thợ chữa một cái máy. Thái độ ân cần của Chúa “kéo riêng anh ra khỏi đám đông” và những cử chỉ chăm sóc tận tình, đụng chạm đến tai anh, xức nước miếng vào lưỡi anh, đã giúp anh tái lập mối tương quan với Ngài trước khi mở lại mối quan hệ với người khác. Khi “tai được mở ra và lưỡi hết bị buộc lại” là lúc anh ta cũng được mở ra với thế giới và có khả năng cần thiết để nối kết tương giao với mọi người.

Về phương diện thiêng liêng, có lẽ lắm khi chúng ta cũng đã từng bị câm điếc mà không biết. Điếc là đóng tai lòng lại, làm ngơ trước Lời Chúa, và lời giảng dạy của những người có trách nhiệm. Câm là hờ hững, sợ sệt không dám mở miệng loan báo Tin Mừng.

Lạy Chúa, nhiều lúc tâm hồn con đã bị đóng lại không nghe và không nói Lời Chúa. Xin Chúa nói lời “Ép-pha-tha” với tâm hồn con như xưa Chúa đã nói với người câm điếc.
The administrator has disabled public write access.
The following user(s) said Thank You: C. Thiện (Lớp Don Bosco)

Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh - Suy niệm tháng 2/2014 - Sưu tầm 10 years 2 months ago #53107

Thứ Năm 13/02/2014 Tuần V Mùa Thường Niên Năm chẵn

“Phải để cho con cái ăn no trước đã, vì không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con.” (Mc 7,27)

Khi ấy, Chúa Giêsu đến địa hạt Tyrô và Siđon. Vào một nhà kia, Người không muốn ai biết Mình, nhưng Người không thể ẩn náu được. Vì ngay lúc đó, một bà kia có đứa con gái bị thần ô uế ám, bà nghe nói về Người liền đến phục lạy Người. Bà đó là người dân ngoại, dòng giống Syrô-phênixi, và bà xin Người trừ quỷ ra khỏi con bà. Người nói: "Hãy để con cái ăn no trước đã, vì không nên lấy bánh của con cái mà ném cho chó". Nhưng bà trả lời và thưa Người rằng: "Thưa Thầy, đúng thế, nhưng các chó con cũng được ăn những mụn rơi dưới bàn ăn của con cái". Người liền nói với bà: "Vì lời bà nói đó, bà hãy về; quỷ đã ra khỏi con gái bà rồi". Khi bà về đến nhà, thì thấy cô gái nhỏ nằm trên giường và quỷ đã xuất rồi. (Mc 7, 24-30)

Ai nghe câu nói trên đây của Chúa Giêsu hẳn đều bị sốc nhất là nếu như mình lại là đối tượng mà câu nói đó nhắm đến. Là phụ nữ và hơn nữa là “người Hy Lạp, gốc Phênixi,” là người “dân ngoại,” bà đã bị coi là thấp kém dưới con mắt của người Do Thái. Bà đã không nề hà chuyện đó mà đến “sấp mình dưới chân Chúa Giêsu” để van xin Ngài chữa lành đứa con gái nhỏ của bà đang bị quỷ ám. Vậy mà câu nói của Ngài coi mẹ con bà như “lũ chó con” thể hiện một thái độ cao ngạo đến mức phũ phàng! Thế nhưng, vì thương con, bà có thể hy sinh đến cả tính mạng, chứ một chút nhục nhã này đối với bà có đáng kể là gì! Tình thương đã đưa bà lại gần với Chúa Giêsu trở thành niềm tin tưởng và phó thác đích thực.

Vì muốn cứu nhân loại, Thiên Chúa sẵn sàng chịu sự nhục nhã: trở nên một con người, chịu người đời khinh khi, nhục mạ, khạc nhổ vào mặt và chết trần trụi trên thánh giá. Nhưng sẽ nhục nhã hơn nếu sự hy sinh của Thiên Chúa không cứu được mỗi người chúng ta -là con của Ngài. -
Lạy Chúa, xin cho con luôn xác tín vào lời mà Chúa nói qua miệng ngôn sứ Isaia: dù có người mẹ nào quên ngươi đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi.
The administrator has disabled public write access.
The following user(s) said Thank You: C. Thiện (Lớp Don Bosco)

Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh - Suy niệm tháng 2/2014 - Sưu tầm 10 years 2 months ago #53065

Thứ Tư 12/02/2014 Tuần V Mùa Thường Niên Năm chẵn

“Cái gì từ trong con người xuất ra, cái đó mới làm cho con người ra ô uế.” (Mc 7,20)

Khi ấy, Chúa Giêsu lại gọi dân chúng mà bảo rằng: "Hết thảy hãy nghe và hiểu rõ lời Ta. Không có gì bên ngoài vào trong con người mà có thể làm cho họ ra ô uế. Chỉ có những gì từ con người ta xuất ra, chính những cái đó mới làm cho họ ra ô uế. Ai có tai để nghe thì hãy nghe".

Lúc Người lìa dân chúng mà về nhà, các môn đệ hỏi Người về ý nghĩa dụ ngôn ấy. Người liền bảo các ông: "Các con cũng mê muội như thế ư? Các con không hiểu rằng tất cả những gì từ bên ngoài vào trong con người không thể làm cho người ta ra ô uế được, vì những cái đó không vào trong tâm trí, nhưng vào bụng rồi xuất ra". Như vậy Người tuyên bố mọi của ăn đều sạch. Người lại phán: "Những gì ở trong người ta mà ra, đó là cái làm cho người ta ô uế. Vì từ bên trong, từ tâm trí người ta xuất phát những tư tưởng xấu, ngoại tình, dâm ô, giết người, trộm cắp, tham lam, độc ác, xảo trá, lăng loàn, ganh tị, vu khống, kiêu căng, ngông cuồng. Tất cả những sự xấu đó đều ở trong mà ra, và làm cho người ta ra ô uế".(Mc 7, 14-23)

Đạo Do Thái có nhiều luật lệ chi li về việc làm sạch, được coi là luật lệ không the thiếu, nằm trong 613 khoản luật buộc, đó là rửa sạch chén đĩa, đồ dùng, rửa tay trước khi ăn… Nhưng đây tẩy rửa không phải vì lý do vệ sinh mà là những nghi thức tôn giáo, ai không tuân giữ sẽ bị coi là tội lỗi. Chúa Giêsu lên án gắt gao thói nệ luật đó. Chẳng những nó không thể thanh tẩy tâm hồn mà còn làm cho con người ra cứng cỏi và ảo tưởng mình đã là công chính chỉ dựa vào hình thức bề ngoài. Lối sống hình thức hào nhoáng và tính tự ái sĩ diện làm người ta trau chuốt những cái bên ngoài mà quên rằng chính những đam mê dục vọng, những âm mưu và toan tính tội lỗi làm cho con người ra xấu xa, chúng như loài mối đực khoét từ bên trong, để rồi một ngày kia bừng con mắt dậy thấy mình đã lún sâu trong tội lỗi tự bao giờ.

Chúng ta có phát hiện thấy mình đang bị ‘mối tội lỗi’ làm hư hoại không, hay Bạn cũng như gia chủ trên kia: mình vẫn còn đạo đức và tốt lành? Cũng như loài mối, những tội lỗi bị che đậy phát triển rất nhanh chóng. - Lạy Chúa, xin ban cho con một lương tâm trong sáng, để con có thể nhìn mọi sự trong vẻ đẹp thanh cao của chúng. (Epphata)
Last Edit: 10 years 2 months ago by Đinh Cường [ Tôma ].
The administrator has disabled public write access.

Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh - Suy niệm tháng 2/2014 - Sưu tầm 10 years 2 months ago #53064

Thứ Ba 11/02/2014 Tuần V Mùa Thường Niên Năm chẵn

“Dân này tôn kính Ta bằng môi miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta.” (Mc 7,6)

Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ qua biển rồi, các ngài tới miền Giênêsarét và ghé bến. Các ngài lên khỏi thuyền, tức thì người ta nhận ra Người, họ liền rảo chạy khắp miền, và nghe tin Người ở đâu thì khiêng những người đau yếu nằm trên chõng đến đó. Bất cứ Người vào làng trại hay đô thị nào, người ta cũng đặt các bệnh nhân ở các nơi công cộng và xin Người cho họ ít là được chạm tới gấu áo Người, và tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh.( 6, 53-56)

Trong một vở kịch của G. Marcel, chị vợ dự định tặng cho chồng món quà sinh nhật là một đôi giày thật đẹp. Chẳng may anh chồng bị tai nạn phải cưa mất đôi chân. Chị vợ vẫn nhất quyết giữ ý định cũ của mình bất chấp giờ đây chồng mình không còn chân để đi giày nữa. Đôi giày thay vì là một món quà đem lại niềm vui hạnh phúc thì lại trở thành một sự xúc phạm nặng nề. Cách giữ luật theo kiểu người Pharisêu cũng thế. Thay vì thờ phượng Chúa bằng cuộc sống “công bình, nhân ái và thành tín” như Ngài mong muốn (Mt 23,23) thì họ chỉ dành cho Ngài những lời lẽ ngoài môi miệng và 19tuân giữ “những giới luật phàm nhân.” Như thế không phải là xúc phạm nặng nề đến Chúa hay sao?

Thiện căn ở tại lòng ta. (Nguyễn Du). Gốc rễ của sự thiện nằm sâu trong tâm hồn bởi thế để sống đạo thật sự trước hết phải bồi dưỡng, thanh tẩy, chỉnh đốn nội tâm của mình. Phải sống thật trước cái nhìn của Chúa chứ không phải chỉ lo tô điểm cái vỏ đạo đức trước mặt người ta.
- Lạy Chúa, Chúa biết rõ con người thật của con. Xin cho con biết nhận ra và khiêm tốn sám hối vì những lỗi lầm thiếu sót của mình. Xin Chúa giúp con sống với Chúa và với anh em với tình yêu chân thành không giả dối.
The administrator has disabled public write access.
The following user(s) said Thank You: Đào Đình Hoa, Đinh Cao Thắng, C. Thiện (Lớp Don Bosco)

Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh - Suy niệm tháng 2/2014 - Sưu tầm & Biên soạn 10 years 2 months ago #53033

Thứ Hai 10/02/2014 Tuần V Mùa Thường Niên

Người đi tới đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở ngoài đường ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo choàng của Người; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi. (Mc 6,56)

Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ qua biển rồi, các ngài tới miền Giênêsarét và ghé bến. Các ngài lên khỏi thuyền, tức thì người ta nhận ra Người, họ liền rảo chạy khắp miền, và nghe tin Người ở đâu thì khiêng những người đau yếu nằm trên chõng đến đó. Bất cứ Người vào làng trại hay đô thị nào, người ta cũng đặt các bệnh nhân ở các nơi công cộng và xin Người cho họ ít là được chạm tới gấu áo Người, và tất cả những ai chạm tới Người, đều được khỏi bệnh. (Mc 6, 53-56)

Chúa Giêsu không phải là thầy thuốc, nhưng người đau ốm bệnh tật ở khắp nơi đều tuốn đến với Ngài. Không tự mình đi được thì nhờ người khác cáng tới. Vì “bất cứ ai chạm đến Người – dù chỉ là tua áo choàng của Người – thì đều được khỏi” (Mc 6,56). Đừng vội chê trách họ có đầu óc lợi dụng! Có những người đã hằng chục năm tìm thầy chạy thuốc mà vẫn tiền mất tật mang! Có những người đã từng nằm vô vọng chờ một phép lạ xảy đến cho mình nhưng nào có thấy! Chúa Giêsu không chê trách nhưng đón nhận họ với lòng thương xót. Lòng thương xót ấy biểu lộ qua cách Ngài thi thố quyền năng. Những ai đến với Người, Người luôn mở rộng vòng tay chờ đón. Người luôn trao ban hết con người, hết thời giờ, hết quyền năng Người cho họ. Điều quan trọng là Ngài không dừng lại ở chỗ chữa lành bệnh thể xác mà còn ban cho họ niềm tin để được cứu độ.

Chúa chữa bệnh cho ai thì Ngài cũng chữa cả tật bệnh phần hồn. Chúng ta đã để Ngài đụng chạm đến bạn để bạn được chữa lành những bệnh tật linh hồn chưa? Trung thành với giờ cầu nguyện và suy niệm Lời Chúa, siêng năng lãnh nhận các bí tích, nhất là bí tích Thánh Thể là phương thế để được Ngài đụng chạm đến và thánh hoá xác hồn và cả cuộc sống của chúng ta.
: Lạy Chúa, con đến với Chúa mang theo mọi tật nguyền của đời con. Xin Chúa cứu chữa con. Xin làm cho con nên mạnh mẽ tiến bước trên con đường thánh thiện.
Last Edit: 8 years 7 months ago by Đinh Cường [ Tôma ].
The administrator has disabled public write access.

Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh - Suy niệm tháng 2/2014 - Sưu tầm 10 years 3 months ago #52970

Chúa Nhật 09/02/2014 Tuần V Mùa Thường Niên Năm A

“Ánh sáng của anh em phải chiếu giãi trước mặt thiên hạ, để họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời.” (Mt 5,16)

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con là muối đất. Nếu muối đã lạt, người ta biết lấy gì mà ướp cho mặn lại? Muối đó không còn sử dụng vào việc chi nữa, chỉ còn ném ra ngoài cho người ta chà đạp lên nó.

"Các con là sự sáng thế gian. Một thành phố xây dựng trên núi, không thể che giấu được. Và người ta cũng không thắp đèn rồi để dưới đáy thùng, nhưng đặt nó trên giá đèn, hầu soi sáng cho mọi người trong nhà. Sự sáng của các con cũng phải chiếu giãi ra trước mặt thiên hạ, để họ xem thấy những việc lành của các con mà ngợi khen Cha các con trên trời".(Mt 5, 13-16)

Những minh hoạ của Đức Giê-su trong Tin Mừng bao giờ cũng khởi đi từ những hình ảnh hết sức thực tế và quen thuộc trong đời thường: ai lại không biết muối và công dụng của chúng, mọi người đều hiểu ánh sáng đem lại lợi ích gì. Đồng thời Ngài cũng mời gọi mỗi người chúng ta hãy sống chứng nhân cho Tin Mừng từ những cái rất đời thường ấy: đó là nên ơn ích cho đồng loại bằng việc hoà mình vào giữa lòng đời như muối biến tan trong thức ăn và hiến thân hy sinh như ngọn nến cháy hao gầy đi khi chiếu sáng. Cuộc sống tốt đẹp của những người môn đệ Chúa không nhằm tôn vinh chính mình nhưng là để tôn vinh Cha chúng ta, Đấng ngự trên trời.

Thế gian đang cần chứng nhân cho Tin Mừng như con người cần muối và ánh. Cuộc sống sẽ mất thi vị biết bao khi thiếu muối, khi vắng ánh sáng. Một cử chỉ thân thiện, một cái nhìn đồng cảm, một lời nói dễ nghe… tất cả đều là những khởi đầu cho nhân chứng đức tin giữa trần thế .


Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa đã cho chúng con biết và đón nhận Chúa qua những gì là đơn sơ và gần gũi nhất. Xin cho chúng con luôn biết sống cho anh chị em, từ những điều vụn vặt, để mọi người cũng đón nhận được ánh sáng mà Chúa đã ban cho chúng con.
The administrator has disabled public write access.

Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh - Suy niệm tháng 2/2014 - Sưu tầm 10 years 3 months ago #52969

Thứ Bảy 08/02/2014 Tuần IV Mùa Thường Niên Năm chẵn

“Anh em hãy lánh riêng ra đến nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi.” (Mc 6,31)

Khi ấy, các tông đồ hội lại bên Chúa Giêsu và thuật lại với Người mọi việc các ông đã làm và đã giảng dạy. Người liền bảo các ông: "Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút". Vì lúc ấy dân chúng đến tấp nập đến nỗi các tông đồ không có thì giờ ăn uống. Vậy các ngài xuống thuyền, chèo tới một nơi vắng vẻ hẻo lánh. Thấy các ngài đi, nhiều người hiểu ý, và từ các thành phố, người ta đi bộ kéo đến nơi đó và tới nơi trước các ngài. Lúc ra khỏi thuyền, Chúa Giêsu thấy dân chúng thật đông, thì động lòng thương, vì họ như đàn chiên không người chăn, và Người dạy dỗ họ nhiều điều.( Mc 6, 30-34)
Sau khi các môn đệ kết thúc hành trình truyền giáo,Chúa nhắc nhở họ quan tâm đến điều họ đang thiếu, đang cần, đó là “tìm nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút.” Nhiệt thành thi hành sứ vụ suốt ngày rồi, họ được mời gọi sống nhân đức phó thác, dám phó trao sứ mạng cho Chúa để nghỉ ngơi để phục hồi năng lực thiêng liêng và nhiệt tình tông đồ trước khi tiếp tục sứ mạng.

Một người đốn củi thuê mải mê làm việc, tưởng sẽ kiếm được nhiều tiền. Thế nhưng, sau ba ngày làm việc anh bị chủ sa thải. Chỉ vì mải làm, anh quên mất mài dụng cụ, khiến năng suất những ngày sau suy giảm. Cũng vậy, đời sống gồm có hai nhịp: hoạt động và nghỉ ngơi, gặp Chúa, thờ phượng Ngài và gặp gỡ, phục vụ con người. Ta không thể làm việc với năng suất cao nếu không có thời gian nghỉ ngơi thích hợp. Tương tự, ta không thể sống đạo tốt nếu không có thời gian tiếp xúc với Chúa, sống mối tương giao thân tình với Ngài trong thinh lặng.

Lạy Chúa, khi bị rã rời vì trăm công nghìn việc, xin cho con quý chuộng những lúc được an nghỉ trước nhan Chúa. Khi bị xao động bởi những bận tâm và lo âu, xin cho con biết thanh thản ngồi dưới chân Chúa để nghe Lời Ngài. Khi bị kéo ghì bởi đam mê dục vọng, xin cho con thoát được nhờ mang đôi cánh thần kỳ cầu nguyện. (Rabbouni)
Last Edit: 10 years 3 months ago by Đinh Cường [ Tôma ].
The administrator has disabled public write access.

Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh - Suy niệm tháng 2/2014 - Sưu tầm 10 years 3 months ago #52916

Thứ Sáu 07/02/2014 Tuần IV Mùa Thường Niên Năm chẵn

“Ông Gioan, ta đã cho chém đầu, chính ông đã chỗi dậy!’’ (Mc 6,16)

Khi ấy, vua Hêrôđê nghe nói về Chúa Giêsu, vì danh tiếng Người đã lẫy lừng, kẻ thì nói: "Gioan Tẩy giả đã từ cõi chết sống lại, nên ông đã làm những việc lạ lùng"; kẻ thì bảo: "Đó là Êlia"; kẻ khác lại rằng: "Đó là một tiên tri như những tiên tri khác". Nghe vậy, Hêrôđê nói: "Đó chính là Gioan trẫm đã chặt đầu, nay sống lại". Vì chính vua Hêrôđê đã sai bắt Gioan và giam ông trong ngục, nguyên do tại Hêrôđia, vợ của Philipphê anh vua mà vua đã cưới lấy. Vì Gioan đã bảo Hêrôđê: "Nhà vua không được phép chiếm lấy vợ anh mình". Phần Hêrôđia, nàng toan mưu và muốn giết ông, nhưng không thể làm gì được, vì Hêrôđê kính nể Gioan, biết ông là người chính trực và thánh thiện, và giữ ông lại. Nghe ông nói, vua rất phân vân, nhưng lại vui lòng nghe. Dịp thuận tiện xảy đến vào ngày sinh nhật Hêrôđê, khi vua thết tiệc các quan đại thần trong triều, các sĩ quan và những người vị vọng xứ Galilêa. Khi con gái nàng Hêrôđia tiến vào nhảy múa, làm đẹp lòng Hêrôđê và các quan khách, thì vua liền nói với thiếu nữ ấy rằng: "Con muối gì, cứ xin, trẫm sẽ cho", và vua thề rằng: "Con xin bất cứ điều gì, dù là nửa nước, trẫm cũng cho". Cô ra hỏi mẹ: "Con nên xin gì?" Mẹ cô đáp: "Xin đầu Gioan Tẩy Giả". Cô liền vội vàng trở vào xin vua: "Con muốn đức vua ban ngay cho con cái đầu Gioan Tẩy Giả đặt trên đĩa". Vua buồn lắm, nhưng vì lời thề và vì có các quan khách, nên không muốn làm cho thiếu nữ đó buồn. Và lập tức, vua sai một thị vệ đi lấy đầu Gioan và đặt trên đĩa. Viên thị vệ liền đi vào ngục chặt đầu Gioan, và đặt trên đĩa trao cho thiếu nữ, và thiếu nữ đem cho mẹ. Nghe tin ấy, các môn đệ Gioan đến lấy xác ông và mai táng trong mồ.( Mc 6, 14-29)

Bộ Tam Quốc Chí thuật lại chuyện Tào Tháo bị ảo giác trước khi chết: ông thấy oan hồn những người đã bị ông ám hại, nay hiện về đòi mạng. Dưới góc độ tâm lý học, nỗi ám ảnh như thế là hậu quả của tiếng lương tâm suốt đời bị bóp nghẹt nay vùng dậy như một tiếng kêu gào, đòi chủ thể của nó phải trả món nợ trách nhiệm về những sai trái ông đã gây ra. Gioan Tẩy Giả chính là đại diện cho tiếng nói lương tâm. Lời của ông là lời của công lý, nhà vua “rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe.” Thế nhưng dục vọng đã khiến tiếng nói ấy bị bóp nghẹt, nhà vua “nhắm mắt đưa chân” làm điều xằng bậy và cuối cùng “tay cũng nhúng chàm” sát hại con người dám can gián ông và nói cho ông điều hay lẽ phải.

Chém đầu Gioan là Hêrôđê “chém” chính lương tâm của mình. Không lạ gì một người độc ác như ông lại bị ám ảnh sâu xa bởi cái chết của Gioan Tẩy Giả đến thế. :Chẳng có ai nội trong một sớm một chiều “chém đầu” lương tâm. Ngay từ đầu người ta cũng “thích nghe” tiếng lương tâm đấy chứ! Thế nhưng chỉ vì người ta đã “phân vân”, do dự, thoả hiệp với sự ác thay vì mau mắn quyết liệt và triệt để nghe theo lẽ phải mà người ta đi dần đến chỗ “bịt miệng”, “bỏ tù” lương tâm. Từ đó đến chỗ “xử trảm” lương tâm nào có còn bao xa!
Phần chúng ta, có khi nào chúng ta đã “chém đầu” tiếng lương tâm của mình chưa? “Ngày hôm nay nếu bạn nghe tiếng Chúa, Người phán: cứng lòng…… “ ( Tv 94).
The administrator has disabled public write access.
The following user(s) said Thank You: Trần Văn Tân, Đinh Cao Thắng, Hùng 33

Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh - Suy niệm tháng 2/2014 - Sưu tầm 10 years 3 months ago #52914

Thứ Năm 06/02/2014Tuần IV Mùa Thường Niên

Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền giắt lưng. (Mc 6,8)

Khi ấy, Chúa Giêsu gọi mười hai tông đồ và sai từng hai người đi, Người ban cho các ông có quyền trên các thần ô uế. Và Người truyền các ông đi đường đừng mang gì, ngoài cây gậy, không mang bị mang bánh, không mang tiền trong túi, nhưng chân đi dép, và đừng mặc hai áo. Người lại bảo: "Đến đâu, các con vào nhà nào, thì ở lại đó cho đến khi ra đi. Ai không đón tiếp các con, cũng không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi đó, phủi bụi chân để làm chứng tố cáo họ". Các ông ra đi rao giảng sự thống hối. Các ông trừ nhiều quỷ, xức dầu chữa lành nhiều bệnh nhân.( Mc 6, 7-13)

An toàn vốn là một nhu cầu cơ bản và chính đáng của con người. Trong một xã hội tiêu thụ, nó được khai thác tối đa để kéo dài mãi cuộc sống hưởng thụ, để thoả mãn đủ loại nhu cầu, từ hạ đẳng cho đến thượng đẳng. Vì thế, người ta nghĩ đến chuyện “bảo hiểm”, nghĩa là “bảo đảm khỏi mọi hiểm nguy”!

Trong một xã hội càng văn minh, càng giàu có, con người càng tìm mọi cách có thể để bảo đảm cuộc sống cho mình: từ tiện nghi vậtchất đến sức khỏe, sắc đẹp, tài năng… Bi đát thay, có gì bảo đảm trong cuộc đời này Các tông đồ được sai đi rao giảng là dấn thân vào một cuộc mạo hiểm phải từ bỏ mọi thứ bảo hiểm cho sự an toàn của chính mình. Nhưng ngoài những cái các ông “không mang” thì các ông lại được ban quyền năng của Đức Kitô để rao giảng, trừ quỷ và chữa bệnh. Các môn đệ Chúa phải dám mạo hiểm nhưng là cuộc mạo hiểm kỳ thú vì có Chúa vẫn đồng hành với họ.
The administrator has disabled public write access.

Mỗi Ngày Một Câu Kinh Thánh - Suy niệm tháng 2/2014 - Sưu tầm 10 years 3 months ago #52865

Thứ Tư 05/02/2014 Tuần IV Mùa Thường Niên

“Người lấy làm lạ vì họ không tin.” (Mc 6,6)

Khi ấy, Chúa Giêsu trở về quê nhà và các môn đệ cùng theo Người. Đến ngày Sabbat, Người vào giảng trong hội đường, và nhiều thính giả sửng sốt về giáo lý của Người, nên nói rằng: "Bởi đâu ông này được như vậy? Sao ông được khôn ngoan như vậy? Bởi đâu tay Người làm được những sự lạ thể ấy? Ông này chẳng phải bác thợ mộc con bà Maria, anh em với Giacôbê, Giuse, Giuđa và Simon sao? Chị em ông không ở với chúng ta đây sao?" Và họ vấp phạm vì Người. Chúa Giêsu liền bảo họ: "Không một tiên tri nào mà không bị khinh bỉ ở quê hương, gia đình họ hàng mình". Ở đó Người không làm được phép lạ nào, ngoại trừ đặt tay chữa vài bệnh nhân, và Người ngạc nhiên vì họ cứng lòng tin. Người đi rảo qua các làng chung quanh và giảng dạy.( Mc 6, 1-6)

Những người đồng hương với Chúa Giêsu “rất đỗi ngạc nhiên” vì lời giảng dạy khôn ngoan và những phép lạ kỳ diệu của Ngài. Vậy mà họ lại không tin! Thế mới lạ!!! Họ ngạc nhiên rồi không tin vì không chấp nhận được vì sao mà “bác thợ mộc, con bà Maria” làng ta, ba mươi năm sống trong làng như bao người khác, nay trở về sau một thời gian đi vắng lại đổi thay như vậy; hơn nữa ai còn lạ gì nguồn gốc lai lịch của bác ta: một gia đình thợ thuyền tầm thường, anh em họ hàng vẫn sống rành rành ra đó. Dân làng Nadarét ngạc nhiên và “bị vấp phạm vì Ngài.” Điều đó khiến Chúa Giêsu “ngạc nhiên vì họ không tin.”

Thái độ cứng lòng tin vẫn còn là vấn đề của thời đại chúng ta. Lắm khi vì gần quá mà chúng ta không nhận ra giá trị của người khác, lắm khi sự thân cận lại dẫn chúng ta đến chỗ coi thường. Quen quá hoá nhàm, bụt nhà không thiêng là vậy: Trào lưu vật chất, hưởng thụ khiến người ta dửng dưng trước những vấn đề tâm linh; lối sống đạo chỉ cốt giữ cho “thường thường bậc trung” với những thói quen “xem lễ, đọc kinh” đã trở thành máy móc khiến không ít kitô hữu trở nên “cứng lòng”. Hãy phá bỏ cái vỏ cứng đó bằng việc làm với đức tin và lòng mến.
The administrator has disabled public write access.
The following user(s) said Thank You: Trần Văn Tân, Hùng 33, C. Thiện (Lớp Don Bosco)


VISITORS SINCE JANUARY 7, 2012