Welcome, Guest
Username: Password: Remember me
  • Page:
  • 1

TOPIC: Ðức Mẹ Chuyển Hướng Ðời Mục Sư

Ðức Mẹ Chuyển Hướng Ðời Mục Sư 12 years 3 months ago #773


  • Posts:1950 Thank you received: 658
  • Xin cho con luôn biết tín thác vào Chúa ! Khi an vui cũng như khi sầu đầy.
  • Văn Quyền.Vianney's Avatar
  • Văn Quyền.Vianney
  • Platinum Boarder
  • OFFLINE
Ðức Mẹ Chuyển Hướng Ðời Mục Sư

maria10.jpg

Mục sư Irwin Johannes hiện đang phục vụ tại Mỹ. Ông sinh trưởng trong một gia đình mục sư. Lý tưởng của ông là nối nghiệp cha: làm mục sư. Ông theo đuổi lý tưởng hết mình. Ðã đạt nguyện vọng. Ông được giao phó trông coi giáo xứ St. Stephan. Ông đã phục vụ giáo xứ này 27 năm liên tục, cho đến ngày đổi hướng cuộc đời.

Ông ghi lại diễn tiến đổi hướng cuộc đời như sau:

Tôi đau lòng, suy nghĩ mông lung trước cảnh hàng tỉ con người tín thờ Chúa, mà chia rẽ nhau thành trăm ngàn Giáo Hội, phe phái. Năm 1954, Giáo Hội Tin Lành tổ chức Ðại Hội Quốc Tế. Tôi khấp khởi mừng vui, hy vọng: Ðại Hội sẽ khai thông, tìm ra lối thoát, giải tỏa nếu không toàn diện, ít ra phần nào việc chia rẽ đáng buồn nói trên.

Ðại Hội đến, rồi Ðại Hội đi....Người ta đã bàn cãi rất nhiều. Ðã đưa ra trăm ngàn kế hoạch, đường lối...Nhưng trước sau, vẫn không thấy có đổi thay nào đặc biệt...Tôi theo dõi tin tức, tiếp xúc với nhiều thành phần Ðại Hội. Ai cũng nhún vai, bi quan, chỉ biết nói: các trở ngại còn quá nhiều, lại quá lớn lao...

Sau Ðại Hội Tin Lành ít lâu, Giáo Hội Công Giáo ở Chicago tổ chức Ðại Hội Thánh Mẫu. Với tư cách một Mục Sư Tin Lành, tôi đâu thiết tha đến Ðại Hội Thánh Mẫu bên Công Giáo. Ðó là chưa kể việc tôi bất đồng ý kiến với bên Công Giáo về nhiều điểm, như việc sùng kính Ðức Mẹ, việc lần hạt Mân Côi, đạo lý về Ân Xá, về ơn bất khả ngộ của Giáo Hoàng, v.v...Nhiều lần trên diễn đàn tôi đã công khai đả phá không tiếc lời những điểm trên của bên Công Giáo...

Dầu vậy, tôi vẫn cải trang đến Chicago, không phải để dự Ðại Hội, mà là để quan sát, tìm tòi những sơ hở để sau này dễ bề đả phá...Công trường Chicago rộng lớn, mênh mông đến thế, mà chỗ nào cũng chật ních người là người. Hầu hết ai cũng cầm xâu chuỗi trên tay. Ðọc kinh, ca hát tôn nghiêm, cung kính. Không chuyện trò, cười cợt, làm ồn...Tôi lóc lách, len lỏi, đi tới đi lui, cố làm ra vẻ đạo đức. Sau cùng, tôi tới được gần trung tâm Công Trường. Nơi đây dựng một bàn thờ lớn. Một đoàn kiệu đang diễn hành trật tự ngay khu trước bàn thờ, do chính Ðức Hồng Y Giáo Chủ Stritch, giám mục thành phố Chicago, chủ tọa.

Tôi vừa quan sát đoàn kiệu vừa để ý nhìn tổng quát khu chung quanh bàn thờ. Hai bên khu bàn thờ dựng nhiều cột cờ lớn, trên cây nào cũng tung bay phấp phới một lá cờ vĩ đại. Trông thật oai hùng. Bên phải bàn thờ, khoảng giữa bàn thờ và hàng cột cờ, có nghinh đài đặt tượng Ðức Mẹ rất lớn. Trên đầu tượng, một vòng triều thiên 12 ngôi sao điện, tỏa sáng cả một vùng. Dưới chân tượng, mặt trăng lưỡi liềm ánh sáng huyền ảo đủ màu, nhấp nhánh thay đổi luôn phiên...Tôi vừa nhìn lên tượng, bất giác thấy mình toàn thân bủn rủn. Tôi nghe rất rõ ràng từng tiếng: “Ta là Mẹ của con”. Ui chao, những tiếng ngọt ngào quá sức. Tôi còn đang bần thần, sửng sốt, thì lại nghe tiếp những tiếng khác như rót vào tai: “Sao con không trở về nhà Cha? Sao con đeo đuổi hoài con đường lầm lạc?” Trong công trường đông người đến thế. Ai cũng ca hát, cầu kinh vang trời. Nhưng không sao lấn át nổi tiếng nhiệm mầu không biết từ đâu tới, dịu dàng mà mạnh mẽ, cứ trào liên tiếp trong con người tôi... Chỉ trong mấy phút, lối suy luận tư tưởng từ trước đến giờ của tôi đổi thay toàn diện...Tôi không hiểu nổi chính mình nữa...Tôi tự trách mình, tại sao trước đến giờ không nhìn ra những chân lý đó?

Ngày hôm sau, tôi trở lại nhà. Bao nhiêu thành kiến, ác cảm từ trước đến nay về việc tôn sùng Ðức Mẹ, về Kinh Mân Côi, về ân xá v.v... đều mờ dần trong tâm trí tôi, rồi dần dần biến hết. Tôi để tâm nghiên cứu, suy nghĩ, cân nhắc, đắn đo... Tôi đã tìm ra được con đường mới, tôi quyết định đổi hướng cuộc đời: gia nhập Giáo Hội Công Giáo.

Chỉ còn một trở ngại duy nhất tôi còn vấn vương, bịn rịn: giáo xứ St. Stephan, nơi tôi sống chết đã hết mình phục vụ 27 năm trời nay. Giáo xứ và tôi gắn liền với nhau như hình với bóng. Bao nhiêu kỷ niệm. Bao nhiêu thăng trầm. Bao nhiêu Hội Ðoàn. Bao nhiêu hoạt động. Bao nhiêu khuôn mặt trẻ thơ thiên thần.
Tôi bồn chồn, xao xuyến, đã có lúc phát khóc như trẻ thơ. Làm sao đành lòng dứt bỏ ra đi??? Tôi thở than với Ðức Mẹ: “Con quyết định trở về nhà Cha. Con không thể không có Mẹ. Nhưng con không đành lòng rứt bỏ ra đi. Xin Mẹ giúp con”.

Lại mấy tiếng huyền diệu bất thần vang lên trong lòng tôi: “Con đã đọc Phúc Âm cả trăm lần. Chúa Giêsu xưa đã biết trước từng chi tiết diễn tiến cuộc tử nạn nhục nhã, đau khổ, mà Người đã bỏ nhà, đã giã từ Mẹ, đã cương quyết đi tới...Người đã chết đau khổ, nhục nhã...Người không thất bại. Người đã thành công lớn lao...”

Ngày 28 tháng 11 năm 1954, tại Illinois, trong trung tâm tĩnh tâm thánh Phanxicô ở Mayllake, tôi đã chính thức, công khai gia nhập Giáo Hội Công Giáo. Hôm sau, các báo chí trong vùng đều đăng tải tin động trời này...Rồi từ bất ngờ này qua bất ngờ khác, từng núi thơ tín từ khắp bốn phương tới tấp gởi đến chào mừng, chia vui, cầu chúc tôi không thiếu sự gì trên trời dưới đất. Một trong các điều làm tôi sửng sốt, xúc cảm nhất, là 95% trong số thư tín lại là của các anh chị em Công Giáo xa gần tôi chưa bao giờ quen biết và xưa nay tôi vẫn dị nghị.... Bây giờ tôi thấy phấn khởi hết mình và một trật cũng tự thẹn hết mình. Tôi thầm nghĩ: mình đã đọc Phúc Âm cả trăm ngàn lần mà sao không khám phá ra những lời chân lý Chúa dạy. Tôi quả thật là đứa con hoang đường trở về nhà Cha. Là con chiên lạc đàn đã được tìm thấy. Tôi mất một mà được lại mười. Tôi được sung sướng, mà người khác cũng vui lây...

Tôi hoan hỉ xin được ghi nhớ ơn Mẹ đã chủ động giúp tôi đổi hướng cuộc đời...
Tin Mừng không chọn lựa đất sống - Tình Yêu chẳng chối từ gian nan
The administrator has disabled public write access.
  • Page:
  • 1


VISITORS SINCE JANUARY 7, 2012